Chương 18: Âm mưu ở thư viện

Bài tập dần dần nhiều lên, cô bé Ive học bá cũng phải hết hơi mới làm xuể, rồi còn phụ chữa bài cho hai nhóc sư tử nữa. Cậu nhóc Matt chỉ nổi trội ở môn bay và bùa chú, những môn còn lại thì cũng bình thường như bao đứa nhỏ khác. Ấy là còn đỡ hơn cậu bạn nối khố Nol, nhóc này chỉ biết mỗi bay chổi.

Tụi nó càng khó tập trung vô bài vở khi mà mùa Quidditch đến gần, Gryffindor không đạt cúp ba năm rồi, nên hừng hực khí thế xông pha trận mạc năm nay. Nhưng với Giselle cả Quidditch hay mấy bài tập về nhà cô cũng không quan tâm lắm.

Cô cố duy trì một hình tượng ngoan ngoãn nhưng chậm tiêu, thành tích cũng chỉ tầm trung mà thôi, nói thế nào nhỉ, nếu cô bé Ive 10 điểm thì nhóc Matt cỡ 7 điểm, cô cỡ 6 còn nhóc Nol đâu đó 5.

Nhưng có vẻ như việc giả vờ này không mấy thành công, nhất là với những đứa hay đi cùng nhau như Matt. Cậu nhỏ thấy cuộn giấy da bị cho điểm B

- của cô rồi bĩu môi:

"Selly cậu làm xạo đúng không? Tuần trước tớ thấy cậu đọc cuốn Biến hình toàn tập dành cho trình độ trung cấp trên thư viện kia kìa, sao mà làm bài luận về lý thuyết biến hình cơ bản lại chỉ có B-? Tớ còn được điểm A đây nè."

Cô cảnh giác: "Thì đọc là một chuyện, hiểu hông mới là vấn đề chứ! Mà sao cậu thấy được hả Matt? Lúc ở thư viện tớ có thấy cậu đâu?"

Vì không có ai đi cùng nên cô mới chăm chú đọc thật, chứ không cô giả vờ ngủ rồi.

"À ừ thì..." Nó tự nhiên lấp lửng, vẻ mặt ngộ nghĩnh. Hmm, có mùi mờ ám gì đây chăng?

"Thì tụi mình nhớ còn bài luận biến hình chưa làm nên không chơi nữa, lên thư viện tìm tài liệu đó chớ." Nol giải vây.

"Chứ không phải có Ive giúp hai cậu ghi chú lại tài liệu nào cần đọc xong hết rồi mà? Cần gì lên thư viện tự tra chớ?" Xời, tìm lý do với bà cô U40 hả nhóc.

"Thì mình muốn tự làm chớ sao! Sao cậu hỏi lắm thế! Thư viện của nhà cậu hả hay gì mà không cho người ta lên!" Nó đ.â. m nổi quạu, mà thường như vậy thì càng đáng nghi hơn.

Nhưng thôi, cô không tò mò lắm chuyện tụi nhỏ: "Ờ thì thôi tùy cậu." 

Những cơn mất ngủ triền miên bắt đầu làm Giselle chịu không nổi, có lẽ vì cô càng ngày càng tập trung sức lực tinh thần vào bùa phép, tinh thần hao tổn lại không được giấc ngủ bổ sung làm rút dần sức lực của cô.

Khi còn ở nhà, giải pháp của cô là cố gắng ngủ bất cứ khi nào cơn buồn ngủ ập đến, vì chẳng may mà lỡ nhịp thì lại phải thức trắng mấy đêm liền. Nhưng ở Hogwarts đâu làm vậy được, cô luôn gắng gượng chờ đến tối về phòng sinh hoạt chung để leo lên phòng ngủ, thì rồi cơn buồn ngủ lại biến đi đâu mất.

Đó là một buổi chiều thứ bảy lặng thinh, ba đứa nhỏ đã chạy đi xem anh chị đội Gryffindor tập luyện ngoài sân bóng, đến cả cô bé Ive cũng không buồn đi thư viện vào một buổi chiều đẹp như thế này.

Giselle được dịp một mình lên thư viện đọc tiếp về cuốn Biến hình trung cấp, cô nói với nhóc Matt là thật, cô đọc mấy tuần nay vẫn thấy chưa nắm vững hết nội dung. Để tránh bị dòm ngó, Giselle chọn ngồi một góc thật khuất tầm nhìn, lấy ra giấy da ghi chú về biến hình của mình và bút lông ngỗng.

Cô vừa xem lại ghi chú vừa tra cứu, nhưng rồi cơn buồn ngủ ập đến, không chống đỡ nổi, cô gục mặt lên bài.

Giselle chỉ bị đánh thức khi có tiếng nói thì thầm văng vẳng, người mất ngủ là vậy, dễ bị thức giấc bởi tiếng động dù là nhỏ nhất. Đó là tiếng nói thì thầm, thì thầm, không rõ thành lời.

Nhưng muốn nghe rõ thì khó gì, Giselle cầm đũa phép chĩa hướng về phía tiếng vọng, niệm chú không phát ra âm, bùa khuếch trương âm thanh dùng để nghe lén, nhưng bùa của cô hiện chỉ có công hiệu 10m thôi.

Đáng ra bùa này hơi gân gà, bình thường đứng cách nhau 10m nói chuyện là nghe rõ rồi, cần gì khuếch âm. Nhưng rồi nhiều trường hợp chứng minh là bùa này vô cùng hữu dụng, vì hai người kia đứng khuất sau mấy dãy sách cao, dù chỉ 10m nhưng nhờ đó họ mới không phát hiện ra cô đây.

Bùa này như một cái ống dây điện thoại, âm thanh truyền theo dòng lực ma pháp về lại đũa phép, cô giơ cán đũa áp sát tai mình.

"Mày chắc là có hiệu lực không? Không thì con đó thịt tụi mình như chơi." Ổ bất ngờ chưa, giọng nhóc Steffensen. 

"Chắc! Đã tới nước này rồi không lẽ bỏ cuộc!" Ồ thêm một người quen, nhóc nhà độc dược. Tụi nó làm gì thì thầm ở đây nhỉ?

"Nhưng tại sao phải là thứ ba tuần sau? Cần gì gấp vậy?"

"Ba tao mới gửi thư cú báo bà hiệu trưởng thứ ba tuần sau sẽ đi London, bả không có ở trường mình mới dễ hành động hơn."

Méo, tiếng mèo kêu đâu đó làm tụi nó giật mình, Giselle cũng giật bắn, tiếng mèo khuếch âm ong ong trong tai cô.

"Lại mấy con mèo! May không phải Bà Mèo đó..." Nhóc Steffensen dễ quạu. "Thôi đi về phòng nói tiếp..." Dietrichson nói, rồi hai đứa đi luôn, không nói gì nữa.

Thư viện im ắng trở lại, mấy con mèo chắc tìm chỗ ngủ đâu đó rồi, Giselle vẫn gục trên bàn giả vờ ngủ một lúc lâu sau, đảm bảo không có ai quay lại kiểm tra, cô mới ngồi dậy thu dọn đồ đạc. Bùa khuếch âm đã tan, nó chỉ có hiệu lực 5p với pháp lực hiện giờ của cô.

Cô vẫn chìm trong suy nghĩ trên đường về, rồi cả trong lúc ăn tối hay lên lại phòng sinh hoạt chung. Nhóc Matt thường chú ý cô nhất nên nó nhận ra có điểm lạ ngay, nó hỏi khi cả đám đang ngồi trên mấy cái ghế bành làm bài tập độc dược:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!