Ông bà Gibson vẫn gửi thư cho cô đều đặn, anh Hai cũng vậy, luôn gửi kèm cho cô vài tấm ảnh chụp, có khi là chụp cảnh đâu đó mà anh thấy đẹp, có khi là mấy tấm bạn chụp cho anh khi anh đang chơi bóng, có tấm chụp chung với anh Will chị Bella.
Cô cũng muốn chụp ảnh gửi cho cả nhà xem, nhưng không biết ở đâu có thể chụp được, không biết họ có nhìn thấy người trong ảnh chuyển động không.
Đến tuần thứ hai của tháng 10, Giselle nhận được một phong thư thật to, thư của ba má, không có thư của anh Hai nhưng có đến mười mấy tấm hình chụp anh trong trận Chung kết Bóng rổ bán chuyên dành cho thanh thiếu niên toàn quốc.
Đội của anh giành cúp bạc, bức anh Hai ghi bàn, bức anh giơ cao chiếc cúp bạc cùng đồng đội, bức anh chụp với ba má đến cổ vũ, ông bà Gibson đều cười hạnh phúc, bức anh hôn chị Bella trên sân.
"Anh cậu thắng trận gì à Selly?"
Matt hỏi khi thấy cô ngó tấm ảnh nãy giờ, cậu nhóc vẫn ngồi cạnh cô như từ lúc mới vào nhà, rồi đến Nol rồi đến Ive. "Ừa cúp bạc, hạng nhì á, giải bóng rổ bán chuyên toàn quốc," cô đưa tấm ảnh Hai cầm cúp ăn mừng cùng đồng đội cho cậu bé xem.
"Bóng rổ à, mẹ tớ hình như có sách về bóng rổ, dân Muggle thích lắm thì phải." Mẹ cậu nhóc là phù thủy gốc Muggle nhưng mất rồi, cha mẹ mất, cậu sống cùng cha đỡ đầu.
"Bóng hả? Là trái bóng này hả? Có một trái thôi hả mà biết bao nhiêu đây người dành?" Nol hỏi.
"Trời ơi bóng rổ là một trong những môn thể thao Muggle yêu thích nhất đó! Cậu thì biết gì! Như cậu thì chẳng bao giờ chơi bóng rổ được đâu." Ive giật tấm ảnh, xuýt xoa:
"Anh cậu đây hả Selly, trời ơi siêu cấp đẹp trai! Chuẩn ngôi sao bóng rổ luôn! Ôi cậu có anh sướng thế!"
Cô bé dẫu môi ước ao, Giselle nghĩ, đúng là mình sướng thật, ơn trên đối tốt với mình quá. Hai cô bé Amy và Linda cũng bu lại nghía tấm ảnh, lại chu choa khen anh cô. Giselle thấy buồn cười quá, chắc phải viết thư kể cho Hai nghe mới được.
Halloween là lúc Giselle quyết định cuộc dạo chơi đêm tối của mình bắt đầu. Cô đã ở trường hai tháng, đã đi dọc nhiều hành lang, cầu thang, khắp các ngõ hẻm và luồn qua những bức tranh, chung quanh sảnh đường và phòng sinh hoạt chung Gryffindor cô đã thuộc, cô muốn bắt đầu chuyến phiêu lưu kích thích mạnh hơn.
Tụi nhỏ chơi Halloween đến khuya, chơi với mấy con ma suốt ở sảnh đường rồi kéo về phòng sinh hoạt chung, tụi nó chơi bài phù thủy, cờ phù thủy, chơi bi Gobstones.
Giselle không muốn chơi cùng tụi nhỏ, cô cũng không quen tụi lớp lớn hơn, cô thường ngồi riêng đọc sách trên phòng ngủ khi hai cô bé cùng phòng còn mải chơi, và rồi lẻn xuống phòng sinh hoạt chung khi không còn ai hết, ngồi đọc sách đến gần sáng buồn ngủ mới lên lại.
Nhưng đêm nay là đêm đặc biệt, cô đã thử luyện thầm bùa tan ảo ảnh nhiều lần, khi không có ai, khi trong phòng tự học ít người nhất, có vẻ như không ai chú ý đến cô. Đến 1h sáng, tiếng chuông vọng xa từ tháp chuông, phòng sinh hoạt chung mới lắng lại.
Đợi hai cô nhóc buông rèm ngủ, tụi nó quăng mình lên giường là ngủ, cô thầm niệm trong lòng bùa giảm âm vào chân, rồi nhẹ nhàng mở cửa leo xuống lại phòng sinh hoạt chung. Đứng trước cái hầm chui ra chân dung Bà Béo, cô niệm thầm bùa tan ảo ảnh, chưa tập niệm không phát ra tiếng được.
Disillusionment Charm được dạy trong năm thứ 5, nhưng cũng có trong nhiều cuốn sách bùa chú tổng hợp, có hai cách niệm chú cho hai cách dùng. Một là muốn tự biến mình thành tắc kè hoa, hai là muốn biến người hoặc vật khác thành tắc kè hoa.
Lần này cô muốn tự biến mình thành tắc kè hoa, cô xoay đũa phép xung quanh mình theo động tác như đang quấn thân thể trong dây thừng. Lần đầu tiên, thân mình cô vẫn còn rõ nét. Lần thứ hai, thân mình cô đã tệp màu với màu gỗ quanh cái lỗ chui, nhưng vẫn còn nhìn thấy.
Lần thứ ba, tệp màu nhưng nếu đi sang bức tường trắng kế bên thì vẫn vậy. Lần thứ tư, đã đổi sang trắng tệp màu tường, nhưng tới cái ghế bành đỏ thì lại hiện.
Tắc kè hoa, tắc kè hoa, quấn dây thừng quanh mình.
Đến lần niệm chú thứ 17 thì có vẻ đã giống tắc kè hoa rồi, dù cảm giác Euréka
- vâng cô gọi đó là cảm giác Euréka, chưa đến. Nhưng mình cần nhanh chân lên, 2h sáng rồi. Rồi cô trèo vào cái lỗ chui ra khỏi bức tranh Bà Béo, bà vẫn đang ngủ, khi đi về cần đọc mật khẩu mới là vấn đề.
Giselle đi dọc hành lang, cả trường im thin thít, tiếng chân cô khẽ khàng, cô thấy người mình đổi màu từ màu vàng phết cũ của tường đến màu trắng của những cây cột đá, hoặc nếu đứng giữa không khi, đứng giữa hành lang không có phông cảnh thì sẽ trong suốt luôn, nó có thể ảnh hưởng đến những vật cô đeo theo bên người như đũa phép.
Thật tuyệt.
Nhưng bùa phép của cô chỉ có hiệu lực non 15p, nghĩa là mỗi 12 13p cô lại niệm phép củng cố lại một lần, tiếng niệm thầm nhưng vẫn phát ra âm thanh, vẫn lo sẽ bị giám thị phát hiện. Nhưng Bà Mèo vẫn chưa phát hiện ra thì cô đã gặp một thủ lĩnh nam sinh Hufflepuff đi tuần đêm.
Huynh trưởng và thủ lĩnh nam sinh của các nhà sẽ thay phiên nhau đi tuần đêm phụ Bà Mèo giám thị, nhưng không ai biết quỹ tích đi của bọn họ như thế nào, ít ra là cô không biết, nên xui gặp phải.
Giselle nép mình bên trong góc kẹt phía sau bức từng ông phù thủy mập, nín thở chờ người này đi qua, tiếng bước chân xa dần, cô thầm niệm lại chú củng cố bùa rồi mới lách qua khỏi góc kẹt. Hơi sợ, cô nghĩ, mình đi đâu tiếp đây?
Cô nghĩ mình sẽ đi đến cửa lớn xong vòng về, có lẽ đêm nay phiêu lưu thế này đã đủ thú vị rồi.
Rẽ qua một góc sắp đến sảnh đường và cổng lớn thì cô lại nghe tiếng con ma Peeves. Cô đứng tim mất 2s khi tiếng nó cao vút lanh lảnh vang lên giữa không gian trống:
"Có ai đó đâu đây... có ai đó đâu đây... Peeves sẽ mách Bà Mèo, ai đó sắp bị phạt...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!