Chương 118: Selly đừng khóc!

"Selly đừng khóc!"

Giselle giật b.ắ. n người, bật dậy, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt còn đứng đối diện ngay khung cửa sổ phòng đang mở là con quạ Espen. Ba mắt của nó đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ba mắt...

Một con mắt như xẻ ra từ giữa trán của Espen, một con mắt kẻ dọc chứ không nằm ngang như hai con mắt bình thường bên dưới, nhưng cả ba con đều màu xanh lửa ma trơi.

Giữa lúc Giselle nghĩ mình quáng gà nghe lầm, thì từ cái mỏ quạ sắc nhọn lại phát ra tiếng người: "Xuống đây!" Xong Espen đập cánh bay khỏi bệ cửa sổ, hướng xuống dưới.

Cô lật đật nhoài người ra, thế mà ở giữa sân vườn nhà Gibson lại có mái đầu bạch kim đứng đó, con quạ vừa đáp xuống bên vai, đôi mắt xám khói đang ngẩng lên nhìn cô.

"Xuống đây!"

"Không! Cậu về đi!" 

Tiếng nói chuyện giữa đêm đánh thức phụ huynh, tiếng bà Gibson vọng ra từ phòng ngủ đối diện: "Selly con nói chuyện với ai vậy? Chưa ngủ hả con?"

Giật mình cô quay lại đáp khẽ: "Dạ con giỡn với con Tèo, con sắp ngủ rồi má."

Rồi lặng im cho đến khi không nghe tiếng động gì nữa, Giselle định quay ra đóng cửa sổ lại, thì lại giật mình...

Mái tóc bạch kim đã đứng giữa phòng, ngay sau lưng cô tự bao giờ. Con quạ Espen thì đang đậu chỗ cái lồng của Tèo, vừa uống nước vừa kén chọn mấy hạt thức ăn cho cú.

"Cậu..."

Cô lại thấy não mình đóng băng hoạt động, load không kịp diễn biến cốt truyện.

Cậu cầm đũa phép chĩa hướng cửa phòng, niệm: "Muffliato."

Cách âm xong xuôi cậu mới tiến lại gần định bắt lấy tay cô nhưng cô lùi lại: "Không được! Cậu tránh xa tớ ra." Giọng cô vẫn còn nghẹn ngào, nước mắt tèm lem trên mặt.

Nhưng người đã quyết tâm đến đây đêm nay đâu dễ bị vài lời nói làm cho chùn bước. Cậu động thân vồ tới, bắt lấy tay cô, kéo sát lại gần rồi vòng tay qua eo ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ, ghìm chặt mặc cô cựa quậy thế nào.

"Buông ra! Buông tớ ra!"

"KHÔNG!"

Chẳng xi nhê gì, cô chỉ có thể đẩy cậu ra bằng bùa phép nhưng làm vậy thì...

"Tại sao cậu đến đây được? Cậu không sợ Dấu Hiện à?"

Von không trả lời, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, Giselle bỗng nhận ra: "Cậu biết cách che Dấu Hiện à?"

Vẫn chăm chú lau mặt cho cô, Giselle giãy nãy đẩy cậu ra: "Buông tớ ra!"

"KHÔNG!" Rồi kéo cô ngồi xuống trên giường cùng cậu, tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.

"Chứ cậu muốn gì?"

Giọng cô nghẹn ngào đau đớn, nỗi đớn đau đó cũng truyền sang cho cậu. Von thôi không lau mặt cho cô nữa, ép cô đối mắt với mình:

"Chỉ một vài năm thôi, đến khi tớ trưởng thành sẽ hủy bỏ."

"Cậu lừa con nít à, liên hôn đính hôn xong nói hủy là hủy cái một vậy à?" Cô lại đẩy ra tiếp: "Buông tớ ra! Cậu không ý thức được rằng mình đã đính hôn rồi sao!"

Cô dồn hết sức bình sinh để giãy ra, không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa.

Cậu cũng dồn hết sức bình sinh đẩy cô ngã ra giường, tay kìm chặt lấy hai tay cô, thân người cậu ép sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!