Cánh cửa mở ra ngay tắp lự. Một bà phù thủy cao ngang người giữ khóa, không quá gầy, tóc dài buộc lại gọn gàng, mặc một bộ áo chùng phù thủy màu đỏ sẫm pha lẫn ánh kim, là lượt, bà đeo kính gọng tròn, mũi cao.
"Các học sinh năm nhất đây thưa giáo sư Conner."
"Cám ơn anh Takumi, anh để bọn trẻ lại cho tôi được rồi."
Bọn trẻ theo bà giáo băng qua một tầng lâu đài lát bằng loại đá gì đó thật đẹp, tiếng cả hàng trăm người vọng từ bên phải sang, nhưng năm nhất phải đứng vào một căn phòng trống ở cuối hành lang. Bà giáo quay lại cất lời:
"Chào mừng các con đến với Hogwarts.
Trước khi bắt đầu tiệc khai giảng, các con cần được phân loại để xếp vào từng nhà. Nhà sẽ là nơi các con ăn ngủ, học tập, kết bạn, suốt 7 năm còn lại ở trường.
Có 4 Nhà, Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, Slytherin đặt theo họ của 4 nhà sáng lập của trường. Mỗi nhà đều có một bề dày lịch sử vẻ vang, nhà nào cũng có những phù thủy pháp sư xuất chúng. Trong thời gian các con học ở trường, thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng điểm chung vào nhà mình.
Cuối năm nhà nào cao điểm nhất sẽ nhận được cúp nhà. Cô hi vọng các trò sẽ là thành viên xứng đáng với nhà mình sống, và lấy niềm vẻ vang của nhà làm niềm tự hào của mình, chứ đừng làm xấu hổ nhà mình."
Bà giáo liếc nhìn hai đứa nhóc đánh nhau trên toa tàu khi nãy, chắc đã được các huynh trưởng báo lại, nhưng bà cũng không nói gì thêm.
"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong 3 phút nữa, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh. Các con sửa soạn cho chỉnh tề đi nhé."
Bà đi ra khỏi phòng, đám trẻ bắt đầu nói râm ran: "Phân loại là sao? Làm thế nào để phân loại?
"Dường như bí ẩn về buổi lễ phân loại là một trò đùa quái ác mà mấy phù thủy lớn giấu nhẹm đám trẻ con. Niềm thú vị quái ác mà, nhưng cô nghĩ, nếu cô có con, chắc hẳn cô cũng đùa với con mình như thế, sẽ chẳng cho chúng biết gì về lễ phân loại để chúng sợ chơi. Nếu cô có con, con ư..."Bây giờ các con sắp thành hàng một và đi theo ta."
Bà giáo quay lại và ra lệnh, đám trẻ nối đuôi nhau rồng rắn lên mây, và lại bất ngờ chưa, tóc bạch kim đứng sau lưng cô. Cánh cửa lớn mở ra, sổ lồng cho tiếng người trò chuyện ồn ào đến nỗi, đến nỗi, như cái rock concert có lần anh Harris dẫn cô đi xem.
Trời ạ, ong ong hết cả đầu, cô bắt đầu cảm thấy choáng, cô không rõ đây là thực hay mơ nữa. Một cái sảnh đường rộng lớn hơn bất kỳ kiến trúc nhà thờ bảo tàng nào mà cô từng thăm quan.
Hoành tráng quá, cô chỉ có thể nghĩ như thế khi đi vào gian phòng này, rộng mênh m.ô.n. g được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên bàn là những thìa dĩa ly cốc.
Ở đầu sảnh là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư Conner dẫn đoàn đi đến chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, đứng quay lưng lại phía thầy cô.
Những nến và đèn chập chờn, lẫn trong đó là những cái bóng mờ mờ ẩn hiện như làn sương bạc, hệt như những hình dung của mọi dân tộc về một hồn ma. Vâng, đó chính là những con ma, ma thật, bay lơ lửng, bay xuyên qua đồ vật.
Giselle chỉ liếc nhìn trần nhà với cái vòm đen đang lấp lánh ánh sao phía trên một cái rồi thôi. Trần nhà Đại Sảnh Đường được ếm bùa để nhìn như bầu trời thật phía bên ngoài, nhưng nhìn lâu sẽ bị bùa ám.
Giáo sư Conner đặt một cái ghế cao trước mặt bọn trẻ, phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp, màu nâu đen cũ xì dơ hầy mà chắc ai nhìn thấy cũng phát bực. Nhưng cái nón cái bang đó lại vặn vẹo, ngo ngoe, nghoe ngẩy và rồi một cái miệng ngoác toạc ra.
Cái nón bắt đầu hát:
"Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!