Chương 14: Xin Chào Năm 1922

Tôi đã tỉnh lại từ rất lâu rồi nhưng vẫn không có can đảm mở mắt. Thứ ánh sáng màu trắng ngà len qua kẽ mắt tôi liệu có phải là trần thạch cao trong bệnh viện không? Trước giờ tôi vẫn luôn sợ mùi của bệnh viện, chỉ duy nhất lần này, làm ơn hãy để tôi tỉnh lại ở nơi tôi sợ nhất, làm ơn.

Tôi giả vờ để mấy ngón tay cử động lên xuống, làm ra vẻ hệ trọng giống như trong phim người ta hay quay cảnh này để báo hiệu một người vừa trở về từ cõi chết. Sau đó một mắt nhắm chặt, mắt còn lại thì chỉ dám he hé để do thám tình hình.

Là trần nhà… bằng gỗ? Đúng rồi, xung quanh đúng là chỉ có gỗ với gỗ.

Một lần nữa, xin vĩnh biệt cuộc đời! Ông Trời thật sự đã để tôi tỉnh lại ở nơi tôi sợ nhất, nhưng đó không phải là bệnh viện mà là nhà họ Huỳnh.

Vậy là Phù Sa tôi từ nay trở đi xem như không còn gì để mất nữa, không còn tương lai nữa.

"Tỉnh rồi à?"

Nghe tiếng gọi quen thuộc của cậu hai, tôi vội rời mắt khỏi trần nhà, mới nghiêng đầu nhìn ra ngoài đã thấy cậu ngồi chình ình ngay cạnh tôi.

"Bộ mợ không muốn làm vợ tui tới vậy sao, mà phải đi tự tử?"

"Ai nói với cậu là tui tự tử? Tui… tui tính nhảy xuống ao tắm cho mát thôi chứ bộ."

Cậu hai lại giơ đôi mắt khó hiểu lên nhìn tôi: "Nhảy xuống ao tắm? Nửa đêm thì mợ leo cổng tập thể dục, giữa trưa nắng chang chang thì mợ trèo cây hái trái, rồi được bữa trời mưa xối xả, mợ nói mợ nhảy xuống ao tắm cho mát… mợ còn trò gì để quậy nữa không mợ hai?"

Tôi ngồi dậy nuốt nước bọt, những lời cậu vừa nói cũng đâu có sai, người bình thường chẳng ai làm khùng làm điên như tôi cả. Tôi điên cỡ đó mà vẫn không làm lại cái nhà này, huống chi là bình thường.

"Cậu đã không ưa tui tới như vậy thì còn cứu tui làm gì? Để cho tui chết đi thì cậu được đường đường chính chính cưới vợ mới."

"Mợ hai trông mợ hai nhỏ còn hơn cả tui nữa đa. Mà… tui cũng đâu phải là người cứu mợ."

"Không phải cậu chứ là ai?"

Là cụ Mận, cụ Sang kịp thời phát hiện. Hay trong lúc tôi ngâm mình dưới ao rồi khám phá ra thứ võ công từ ngàn đời thất truyền hoặc năng lực siêu nhiên nào đó, sau đó tự cứu vớt chính mình? Nghe qua có hơi vô lý nhưng nữ chính trong truyện xuyên không vẫn hay được viết như vậy lắm.

"Là Thế Hiển."

Cậu hai nghiêm nghị nói.

Tôi chỉ làm bộ "ờ" một tiếng rồi ngồi im đó mà gãi chân. Mặc dù câu trả lời cũng khá bất ngờ nhưng lần này tôi tin là cậu Hiển cứu tôi thật, chứ chân cẳng của cụ Đằng đi đứng còn chẳng xong thì cứu nổi ai. Cụ mà nhảy xuống ao thì có khi tôi còn phải dang dở vài giây mà cứu ngược lại cụ. Hơn nữa, chắc gì cụ chịu đánh đổi tấm thân ngọc ngà của mình vì tôi đâu chứ.

"Ờ?

Mợ chỉ ờ vậy thôi à?" Cụ nghiêng đầu hoài nghi.

"Thì ờ. Chứ không lẽ cậu muốn tui chạy qua bển ôm chú ba hôn một cái để cảm ơn hay gì?"

"…"

"Mà… cậu hay chuyện cha má với cậu út chưa? Nghe rồi thì cậu đừng có tin, tui không làm chuyện chi hại cha má hết á. Chắc chắn là có ai đó muốn hại tui nên mới cố tình làm vậy."

"Chuyện chi là chuyện chi? Tin với không tin cái gì? Cha má có bị làm sao đâu."

Cụ Đằng vừa nói dứt câu, tôi đã thấy cụ Mận tay bưng thứ gì đó bước vào. Nhưng cụ Đằng nói như thế nghĩa là sao? Chuyện động trời vậy mà chẳng lẽ ông bà không kể cho cụ nghe, hay là cụ đã sớm biết rồi nhưng vẫn đang giả vờ giả vịt với tôi?

"Mợ hai khỏe chưa mợ hai? Bà hai biểu vú Lâm nấu cháo cá lóc cho bà, sẵn cháo còn nóng nên em lén đem cho mợ một ít nè, mợ ăn đi mợ."

Mận đứng gần tôi, tay bưng chén cháo hướng về phía tôi với gương mặt tươi rói y như cái lần đầu tiên tôi tỉnh lại, Mận cũng mừng rỡ hỏi thăm tôi như vậy.

Mà khoan đã, Mận vừa nói cái gì? Cháo… cá… lóc? Lại còn là cháo cá lóc của bà hai biểu Mận nấu, sau đó đem cho tôi một chén. Cha mẹ ơi, đây chính là cảnh tượng phi tần bị đày vào lãnh cung, một ngày đẹp trời được Hoàng thái hậu ban cho chén rượu độc, rồi trước khi về gặp ông bà tổ tiên còn may mắn được Hoàng thượng và cung nữ thân cận đến tiễn một đoạn ư?

Ông Trời có phải muốn triệt đường sống của tôi đến vậy không? Thay vì để tôi tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Ji Chang Wook thì ông lại muốn tôi tỉnh dậy và hay tin mình sẽ chết tại nơi này, trong ánh mắt không chút xót thương của người chồng hờ bạc bẽo.

"Mợ hai, sao mợ ngồi im re vậy mợ? Mợ không khỏe chỗ nào để em kêu thầy thuốc tới nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!