Chương 4: Tốt Nghiệp 4

Khương Kiến Minh khẽ nhíu mày: "Cậu không đi Tây Galaxy với Bối Mạn Nhi.....! Cậu vẫn luôn đứng ở chỗ này chờ tớ?"

Đường Trấn chẳng hề để ý bắt đầu vặn eo: "Ờ, tớ sợ bên quân đội trực tiếp phái chiến hạm đến đem cậu đi, chúng ta làm bạn cùng phòng 5 năm, nếu ngay cả lời từ biệt cũng không được thấy mặt thì chẳng phải là quá nghẹn khuất sao?"

Hai người đi về hướng ký túc xá, bóng của bọn họ xuyên qua con đường ngoằn ngoèo của học viện quân sự Kaios, gió thổi lá cây xào xạc, bên đường đèn đường đều đặn tỏa sáng dịu dàng.

Hai tay Đường Chấn ôm sau đầu, uể oải nói: "Để tớ đoán coi, tiểu thiên thần của chúng ta có phải muốn đi Ngân Bắc Đẩu đúng không? Vừa đúng lúc, tớ cũng muốn đi quân viễn chinh, nói không chừng chúng ta có thể từ bạn cùng phòng thăng cấp lên thành đồng đội."

Khương Kiến Minh bình tĩnh nói: "Đừng giỡn."

Đường Trấn nói: "Ai nói giỡn với cậu?"

......! Tí tách.

Một giọt mưa lạnh rơi xuống cổ Khương Kiến Minh, cậu nhắm mắt lại.

Bầu trời vừa mới âm u lúc nãy bây giờ đã đổ mưa.

Đèn cảm ứng hai bên đường vẫn loé sáng, màn che màu xanh bị mưa rơi phát ra từng tiếng "lộp bộp", che chắn cho cách 2 học viên tốt nghiệp khỏi màn mưa.

Sườn mặt Khương Kiến Minh bị ánh sáng xanh chiếu vào càng thêm thanh tú: "Tớ chỉ là một Tàn tinh nhân, lên chiến trường làm gì chứ......! Kỳ thật cậu đoán cũng không sai, là có người muốn kéo tớ đi, nhưng tớ mới vừa từ chối."

Đường Trấn sắc mặt tối sầm, nhíu mày tặc lưỡi, thay đổi tư thế ôm tay đánh giá cậu từ trên xuống: "Hừ, tớ thấy cậu đang giả bộ cho tớ coi thì đúng hơn! Không phải cậu ——"

Hắn đè thấp thanh âm, đôi mắt nhìn chằm chằm Khương Kiến Minh: "Không phải 3 năm trước đây Hoàng Thái Tử điện hạ......! Đã bỏ mình ở chiến trường Viễn Tinh Tế sao, cậu không đi Ngân Bắc Đẩu? Chỉ mình cậu, sao có thể không muốn đi Ngân Bắc Đẩu!"

Mưa không ngớt khiến khung cảnh có chút mơ hồ, xa xa đã có thể nhìn thấy đường nét của tòa ký túc xá.

Xung quanh đây không có ai nên khá yên tĩnh.

Khương Kiến Minh nhấc chân và đi về phía trước, nói với Đường Trấn đi phía sau một câu: "Đường tiểu thiếu gia, chế độ tuấn táng đã là chuyện xưa xửa xừa xưa của thời đại kỷ nguyên xanh rồi, cậu nhanh chóng tỉnh táo lại đi."

Trận mưa ngày càng nặng hai, chờ đến khi hai người trở lại ký túc xa, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, hạt mưa theo gió đập vào cây cối cùng các tòa nhà, kêu lanh canh.

Khương Kiến Minh sờ s0ạng bật đèn, thình lình nghe thấy tiếng nói của Đường Trấn ở phía sau: "......! Tớ nói này Tiểu Khương, tuy cậu là cô nhi, nhưng cha nuôi của cậu là một sĩ quan đã hy sinh được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, đế quốc phân phối trợ cấp theo số tiền cao nhất, một tháng ít nhất cũng phải đến 3000, phải không?"

Khương Kiến Minh trầm mặc một lúc nói, "ừ".

"Học bổng trường quân đội mỗi kỳ là 5000, cộng với số tiền trợ cấp nữa, coi như không thể tính là giàu có, nhưng ít ra cũng không phải là quá nghèo khổ."

Đường Trấn dừng lại, đột nhiên nổi giận đùng đùng tiến lên hai bước đem Khương Kiến Minh đẩy qua, đáy mắt hắn như có một đốm lửa: "—— nhưng con mẹ nó tớ chưa từng thấy học sinh nào có thể sống đến nghèo đói như cậu! Đến ngay cả nước trái cây an thần cũng mua không nổi, cậu nói xem tiền mỗi tháng cậu tiêu đi chỗ nào rồi?"

Khương Kiến Minh lảo đảo bước một bước, lưng đập vào bệ cửa sổ.

Tiếng mưa tí tách lọt vào tai cậu, cậu khó xử thấp giọng nói: "Đường Trấn, đừng như vậy."

Đường Trấn lại không chịu bỏ qua, hắn tới gần hai bước: "Những môn chiến đấu của Nhất viện, từ 3 năm trước cậu mỗi kỳ đều khăng khăng đi theo bọn họ học, sau mỗi lần học nếu không phải ngất trên sân huấn luyện thì là tớ qua đón cậu vào phòng y tế, hiện tại cậu lại nói với tớ cậu không muốn lên chiến trường?"

Khương Kiến Minh khe khẽ thở dài.

Cậu nâng mí mắt lên, bất đắc dĩ nói: "Đường thiếu, cậu đang tức giận cái gì vậy?"

"Cậu còn dám hỏi tớ tức giận cái gì?" Đường Trấn tức đến bật cười, hắn duỗi tay ra —— kéo balo mà Khương Kiến Minh đặt trên đầu giường mở ra, lại hung hăng đổ xuống mặt đất!

Khương Kiến Minh sắc mặt hơi thay đổi: "Đường Trấn!"

Nhưng thứ bên trong rơi ra, lăn xuống bên chân Khương Kiến Minh.

Trong khoảng khắc đó một tia chớp nổ ra, xuyên qua bầu trời tạo thành một vệt sáng trên mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!