Chắc là đã đến tháng 1, An Niên không rõ, gác xép không có lịch, ô cửa sổ kính nhỏ kia được mở ra một khe, bên ngoài có tiếng chim ríu rít, cậu đã mấy ngày không rời khỏi gác xép, Kỷ Ương Nam mỗi tối đều ôm cậu vào lòng, cậu đều sẽ tỉnh giấc trong ánh nắng ban mai.
Pheromone trong gác xép vẫn còn rất nồng nàn, cậu mơ hồ nhìn thấy Alpha ngồi bên bàn trước cửa sổ viết gì đó, cán bút kim loại lay động ánh lên vẻ bóng loáng chói mắt, An Niên lại nhắm mắt lại, không bao lâu sau Kỷ Ương Nam đến ôm lấy cậu, cậu liền thuận thế rúc vào lòng Alpha, cơ thể không một mảnh vải che thân đầy những dấu vết, hai chân không dùng được sức, mềm oặt trốn trong chăn.
"Anh đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng nói rất dính, cậu cọ vào cổ Kỷ Ương Nam, theo thói quen thử ngửi xem có pheromone không.
Kỷ Ương Nam hôn lên trán cậu, "Ừm, em nghỉ thêm một lát đi."
An Niên đưa tay ra định lấy kính, Kỷ Ương Nam nhanh hơn một bước lấy qua đeo cho cậu, cậu chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Khi nào đi đón Tư Du vậy? Đón cậu bé về đi."
Ngày được chị Tô Diệp đưa đi, Kỷ Tư Du nước mắt không ngừng, An Niên không nỡ nhìn trẻ con khóc, huống hồ cậu thật sự không hề không thích Kỷ Tư Du.
"Đợi anh đưa em và Tiểu Tước về."
An Niên vẻ mặt ngẩn ngơ, "Anh... không ở lại đây sao?"
Kỷ Ương Nam không hiểu, nói với cậu: "Tại sao anh phải ở lại nơi không có em?"
An Niên sẽ không đưa Tiểu Tước ở lại Liên minh, nơi này bất kể là đối với Omega hay chính mình, đều không phải là một nơi tốt.
Tai bắt đầu nóng lên, chắc là má cũng đỏ, An Niên ngại ngùng không dám nhìn anh, cảm giác tim đập thình thịch kéo dài không dứt, trước khi Kỷ Ương Nam rời đi, họ lại hôn nhau rất lâu, cây gậy màu đen bên cạnh chiếc bàn nhỏ được Kỷ Ương Nam mang đi, An Niên ngủ thêm một giấc nữa.
Tiểu Tước đang chơi món đồ chơi mới mua ở cửa, Omega trong nhà hỏi cậu bé muốn ăn gì, cậu bé không quay đầu lại nói gì cũng được, nói xong lại lập tức quay đầu lại, nhăn mặt hỏi: "Mẹ cháu sao còn chưa xuống lầu vậy? Mẹ bị bệnh rồi sao? Có cần đi khám bác sĩ không?"
Omega có hơi lúng túng sửa lại tóc mai, cười cười nói: "Không có, hôm nay chắc là cháu có thể gặp mẹ rồi."
"Thật không?" Tiểu Tước vẫn không tin, cậu bé đặt đồ chơi xuống đất, sau đó đứng dậy, bẻ ngón tay nói: "Đã 7 ngày rồi! Ở đây chán quá, cháu muốn mẹ dẫn cháu đi chơi."
Omega kiên nhẫn dỗ dành cậu bé: "Hay là thế này, cô lại dẫn cháu đến nhà ngài Kiều một chuyến, để bạn nhỏ nhà họ chơi cùng cháu nhé?"
"Thôi không cần đâu." Tiểu Tước từ chối: "Đứa trẻ nhà đó cứ khóc mãi thôi."
"Đứa nào? Nhà họ có 3 đứa trẻ lận."
Tiểu Tước suy nghĩ kỹ, "Quên mất rồi, thôi bỏ đi, cháu vẫn nên ở đây thôi, là cô nói đó nhé, mẹ cháu hôm nay sẽ xuống."
Omega nụ cười cứng đờ gật đầu, "Chắc là, chắc là..."
Lúc Kỷ Ương Nam từ trên lầu xuống tay cầm một lá thư, Omega nhận lấy, nghe anh nói: "Đưa cho người đưa thư."
"Vâng ạ."
Tiểu Tước vẫn đang ngồi xổm trước cửa chơi món đồ chơi mới mua, Kỷ Ương Nam bảo cậu bé vào ăn sáng, Tiểu Tước buồn bã, Kỷ Ương Nam biết cậu bé nhớ An Niên, an ủi: "Ngoan chờ nhé, mẹ ngủ dậy sẽ đến tìm cháu."
Tiểu Tước mắt sáng rực, "Chú không lừa cháu chứ."
"Chú lừa cháu có lợi gì."
Tiểu Tước lúc này mới vui vẻ trở lại, "Vậy cháu tin chú một lần."
Kỷ Ương Nam gọi cậu bé cùng ăn sáng, Tiểu Tước hôm nay khá nghe lời, hai người ngồi cùng một bàn ăn bánh mì nướng, còn có một ly sữa, Tiểu Tước ăn rất ngon lành, Kỷ Ương Nam đưa phần của mình cho cậu bé, Tiểu Tước ban đầu không dám nhận, Kỷ Ương Nam giúp cậu bé phết mứt vào giữa bánh mì đặt vào đĩa của cậu bé, nói: "Chú không thích ăn bánh mì lát."
"Hả?" Tiểu Tước khó hiểu nhìn anh, lúc này trong lòng không còn gánh nặng gì nữa, cầm miếng bánh mì phết đầy mứt lên, vừa cắn vừa nói: "Chú cũng thật là, kén ăn."
Kỷ Ương Nam cụp mắt cười cười, Tiểu Tước không hiểu anh lại đang cười cái gì, mình là đang giúp anh giải quyết thức ăn, có gì đáng cười đâu.
Kỳ lạ chết đi được.
Tiểu Tước quyết định hôm nay cả ngày sẽ không thèm để ý đến anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!