Đèn đầu giường trong phòng vẫn chưa tắt, họ đã hôn nhau rất lâu, An Niên hơi thở rất loạn, tim đập liên hồi, hơi nóng lan tỏa từ lòng bàn chân lên, cậu ngay cả mắt cũng không dám mở.
Chiếc kính trên sống mũi có chút vướng víu, cứ va vào, Kỷ Ương Nam liền tháo ra giúp cậu, khoảnh khắc tháo ra còn chưa quen lắm, cậu theo bản năng nheo mắt lại, thay vào đó là nụ hôn nhẹ rơi trên mí mắt, sau đó dần dần trở nên sâu sắc hơn.
Lúc tách ra môi còn vương tơ, An Niên da mặt mỏng, lông mi chớp loạn xạ, dứt khoát áp sát vào Kỷ Ương Nam không muốn cho anh thấy bộ dạng xấu hổ lúng túng của mình.
Tiểu Tước đang ngủ ở phía bên kia rèm, họ không làm được gì cả, lỡ như làm đứa trẻ thức giấc thì không hay chút nào.
Tay Kỷ Ương Nam luồn ra sau cổ cậu, trên tuyến thể vẫn còn dán một miếng băng keo, An Niên cắn môi tự mình xé ra, da bị xé rách, cậu rên hừ một tiếng, Kỷ Ương Nam liền h*n l*n ch*p m** cậu.
"Sau này đừng dán nữa."
An Niên đáp lại một tiếng từ trong cổ họng, nói được.
Kỷ Ương Nam không dừng lại lâu quanh tuyến thể của cậu, những ngón tay thon dài di chuyển đến cằm và bên cổ của cậu, chưa đầy vài giây hai người lại hôn nhau, hơi thở ẩm ướt nơi đầu lưỡi luôn khiến An Niên không ngừng run rẩy, lúc lưỡi được Alpha ngậm trong miệng thì co vai rúc vào lòng đối phương, hai cánh tay quấn chặt, còn luôn quên đổi hơi thở, từ má đến cổ nín đến đỏ bừng, bị Alpha rất nhẹ nhàng kẹp cằm đẩy ra sau, nhưng bàn tay còn lại trên eo thì không hề động đậy.
"Sao đến cả hôn cũng không biết nữa vậy?" Kỷ Ương Nam cố tình hạ thấp giọng, gần như là phả hơi vào tai cậu.
An Niên sau khi tắm rửa chỉ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, bên trong là chiếc áo len mỏng, có hơi rộng thùng thình, cổ áo trống rỗng căn bản không che được gì, hai xương quai xanh thẳng tắp xinh đẹp, trên da còn dính hơi nước, không biết là do tắm rửa để lại hay là mồ hôi vừa mới rịn ra.
An Niên không trả lời anh, bác sĩ nói pheromone của cậu và Kỷ Ương Nam rất tương thích, cậu vẫn không hiểu ý nghĩa của sự tương thích này, là xứng đôi sao? Nhưng trước đây Kỷ Ương Nam từng nói pheromone của cậu không dễ ngửi, hơn nữa Alpha bây giờ cũng không ngửi được mùi của cậu, cậu càng không hiểu phải chữa bệnh cho Kỷ Ương Nam như thế nào.
"Là... cần pheromone sao?" Cậu ngẩng đôi mắt ướt át lên, khoảng cách gần như vậy dù không đeo kính cũng nhìn rất rõ, Kỷ Ương Nam gầy hơn trước, đường nét khuôn mặt càng rõ ràng hơn, bây giờ đôi mắt vô cùng sâu thẳm, An Niên quàng tay qua cổ anh siết chặt vòng tay, "Em phải làm sao đây?"
Kỷ Ương Nam nhìn cậu chằm chằm rất lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, như trút giận mà cắn lên môi cậu.
"Bây giờ đi ngủ trước đã."
An Niên thất vọng thấy rõ, ánh sáng đèn bàn chỉ có một phần nhỏ ở đầu giường là sáng, cậu kéo tay Kỷ Ương Nam, đặt lên má mình, vết chai sần sùi trên đó khex cọ vào da, cậu hỏi: "Trước đây kỳ ph*t t*nh của em, không phải anh đã ở bên em 3 ngày sao? Sao lại nghiêm trọng đến vậy?"
Kỷ Ương Nam dùng đầu ngón tay cái miêu tả đôi môi cậu, ánh mắt u ám nói: "Em có phải không nói lý lẽ không, An Niên, em rời xa anh 5 năm, 3 ngày sao đủ?"
Trong giọng điệu của anh có sự oán trách, như thể đang tự trách mình, An Niên cụp mắt xuống, lồng ngực đập thình thịch, cậu đặt tay Alpha xuống, sau đó quay người lại trước mặt anh, giây tiếp theo kéo áo len của mình xuống một chút, bờ vai tiếp xúc với không khí lạnh nổi lên một lớp da gà, An Niên để lộ hoàn toàn chiếc cổ của mình về phía Kỷ Ương Nam đang ở sau lưng.
"Anh có thể cắn tuyến thể của em." Giọng cậu nhẹ đến mức gần như bay bổng.
Cắn rách tuyến thể, sẽ chảy máu, nồng độ pheromone trong máu là cao nhất.
Cổ của cậu rất xinh đẹp, là vẻ thon dài yếu ớt chỉ có ở Omega, Kỷ Ương Nam cũng biết chỗ đó của An Niên rất nhạy cảm, nhưng rất đáng tiếc, anh bây giờ không làm được những điều này.
An Niên cảm thấy Kỷ Ương Nam ôm lấy mình từ phía sau, đèn đầu giường yên tĩnh không tiếng động, chỉ có bóng dáng chồng lên nhau của họ đang rung rinh, Alpha tựa cằm lên bờ vai trần của cậu, một tay có thể ôm trọn eo cậu.
Kỷ Ương Nam áp sát vào cậu hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đừng quyến rũ anh nữa, em tưởng anh rất muốn nhịn sao?"
An Niên dùng mũi chân giẫm lên cái bóng, "Không cần phải nhịn."
Kỷ Ương Nam căng quai hàm, dùng răng cắn d** tai mềm mại của cậu, "Anh bây giờ không thể đánh dấu em được, không chỉ không ngửi được pheromone của em, cũng không thể giải phóng pheromone của anh, cắn tuyến thể của em, em sẽ chỉ cảm thấy đau thôi."
An Niên khẽ nghiêng đầu, Kỷ Ương Nam trong ánh sáng mờ ảo trông rất yếu ớt, mái tóc trắng vừa chói mắt vừa mềm mại, An Niên áp sát vào anh: "Em không sợ đau."
Cậu nói: "Em muốn anh sớm rời khỏi đây."
Cậu không thích bệnh viện chút nào.
"Anh thử xem." Cậu kéo tay áo bệnh nhân của Kỷ Ương Nam, nhỏ giọng cầu xin.
Nụ hôn trên tuyến thể rất triền miên, An Niên tưởng Kỷ Ương Nam sẽ nghe lời mình, nhưng ngoài việc bị m*t và l**m láp không quá dịu dàng ra, căn bản không có cảm giác đau nhói khi bị răng xé rách.
Nhiệt độ ẩm ướt từ tuyến thể di chuyển dần đến cằm cậu, cuối cùng là môi, họ lại hôn nhau rất lâu, lần này có phần mãnh liệt hơn, Kỷ Ương Nam luôn cắn cậu rất mạnh, nhưng lại biến thành nụ hôn l**m láp dịu dàng ngay trước khi sắp làm rách da.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!