Chương 91: Thuốc

Kỷ Ương Nam có khả năng nhận biết giấc mơ tương đối thấp, nhiều lúc thực ra cũng không phân biệt rõ được giữa mơ và thực, đặc biệt là khi có liên quan đến An Niên, số tiền để lại cho Omega đủ để cậu và Tiểu Tước sống một thời gian rất dài, còn về số táo đã ăn hết, nếu anh có thể thuận lợi rời khỏi bệnh viện quân khu, thì anh cũng không ngại mỗi ngày mua thêm nhiều táo tươi hơn.

An Niên khóc lóc nói với anh rằng táo ở nhà đã ăn hết, thực ra anh có hơi tự trách, anh đã không chu đáo, nhưng tứ chi cứng đờ khiến anh không thể cho An Niên đang khóc một cái ôm được.

Ánh sáng lơ lửng trên trần nhà màu trắng xám của phòng bệnh khiến Kỷ Ương Nam ngẩn người một lúc lâu, đồng tử phiêu tán hư vô dần dần hội tụ, cánh tay không có cảm giác gì chạm phải một thứ mềm mại, anh nghiêng đầu nhìn thấy đứa trẻ đang nằm ngủ trên đầu giường của mình, trên người là chiếc áo bông nhỏ thường ngày hay mặc, để lộ nửa khuôn mặt, anh ngẩn ngơ xuất thần, nhìn một lúc lâu, bất kể là mắt, lông mày, hay là mũi, đều rất giống Bạch Du lúc nhỏ.

Năm đầu tiên Bạch Du rời khỏi anh, anh luôn nhớ về đứa con đầu lòng mà họ đã mất, anh sẽ nghĩ, đứa trẻ Omega đã rời bỏ anh đó liệu có giống hệt Bạch Du không, có ngoan ngoãn dịu dàng không, anh đã nghĩ đến vạn khả năng, chỉ là chưa từng nghĩ con của họ sẽ nghịch ngợm.

Nhưng như vậy cũng rất tốt, Tiểu Tước rất đáng yêu.

Anh dùng đầu ngón tay chạm vào sợi tóc rủ bên tai Tiểu Tước, gò má của cậu bé vì ngủ mà trắng hồng, bên mép còn chảy chút nước miếng, Kỷ Ương Nam lau sạch cho cậu bé, anh tưởng động tác của mình rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Tiểu Tước tỉnh giấc.

Ánh sáng trong phòng bệnh hơi tối, một khi đến chiều là chẳng còn bao nhiêu, đèn cũng không bật, Tiểu Tước dụi mắt ngồi dậy, vẻ mặt ngơ ngác, đợi đến khi tỉnh táo lại, Kỷ Ương Nam mới thấy vẻ mặt buồn bã của cậu bé.

"Chú không ngủ nữa à?" Tiểu Tước hỏi.

Kỷ Ương Nam nói: "Tỉnh rồi thì không ngủ."

"Ồ."

"An Niên đâu?"

"Mẹ ra ngoài tìm đồ ăn." cậu bé ngồi trên chiếc ghế đẩu lấy từ chỗ y tá, không còn hoạt bát nhảy nhót như lúc ở Đảo Thành, trông có vẻ hơi khúm núm.

Kỷ Ương Nam hỏi cậu bé: "Đói rồi?"

"Cũng tạm."

Thực ra bụng đã kêu ùng ục mấy lần, nhưng không chịu thừa nhận, cậu bé nhìn khuôn mặt của Alpha, và cả lớp gạc quấn trên cổ đối phương, chớp mắt hỏi: "Sao chú bị bệnh vậy? Khi nào mới khỏi?"

"Sao thế?" Kỷ Ương Nam hít thở rất nặng nề, trêu cậu bé: "Không phải đã nói sẽ không bao giờ chơi với chú nữa sao."

Miệng Tiểu Tước mím chặt, cả người cậu bé ngồi cũng không cao hơn giường bệnh là bao, có hơi bất an nắm lấy chiếc chăn rơi bên mép giường.

"Là do cháu ném hỏng chú sao?"

Kỷ Ương Nam nhất thời không phản ứng lại, mắt Tiểu Tước hơi đỏ lên, nhưng biểu cảm trên mặt trông vẫn khá bướng bỉnh.

"Chú sẽ trách cháu chứ?"

Trẻ con luôn hay vướng mắc vào những vấn đề kỳ lạ nào đó, Tiểu Tước cũng vậy, Kỷ Ương Nam khẽ nhíu mày, nói: "Chú trách cháu cái gì? Quả cầu tuyết không ném hỏng chú được."

"Vậy khi nào chú mới khỏi?"

Kỷ Ương Nam dùng đầu ngón tay chạm vào mặt cậu bé, lần này Tiểu Tước không né.

"Đừng tự trách, chú vốn đã bị bệnh rồi, không phải do cháu ném."

Tiểu Tước tâm trạng sa sút, "Thôi được."

"Tiểu Tước."

"Gì?"

Kỷ Ương Nam đăm chiêu nhìn cậu bé nói: "Cháu có biết chú là ai không?"

Tiểu Tước nhớ lại cái tên mà mẹ đã viết cho mình ở nhà, "Biết."

"Vậy sao?" Kỷ Ương Nam trông có vẻ rất vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!