Chương 9: Nhớ Anh

Trăng lên giữa trời, đêm tối dịu dàng, lúc Bạch Du dọn dẹp quần áo cho Kỷ Ương Nam thì phát hiện chiếc cúc trên áo sơ mi của anh sắp rơi ra, bèn cầm kim chỉ ngồi bên cửa sổ, nương theo ánh đèn trên đầu mà khâu lại cho anh.

Kỷ Ương Nam về muộn, Bạch Du đợi anh đến đêm, thức ăn hâm đi hâm lại mấy lần, lúc này đợi người đi tắm cậu mới rảnh rỗi.

Kỷ Ương Nam từ phòng tắm bước ra vừa hay nhìn thấy Bạch Du kéo dài kim chỉ, cúi đầu cắn đứt nút thắt đã thắt xong ở cuối, đầu mũi lướt qua áo sơ mi của anh, cả người dưới ánh đèn tạo thành một cái bóng ảo dịu dàng.

"Anh tắm xong rồi ạ?" Cậu nhìn về phía mình, cẩn thận cất cây kim trong tay đi, tiện thể treo áo sơ mi lên.

Dây buộc ở eo áo choàng tắm của Kỷ Ương Nam rất lỏng lẻo, như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống, Bạch Du tiến lên thắt chặt cho anh, ngón tay vô tình chạm vào cơ bụng cứng rắn ẩm ướt của anh, hơi nóng trực tiếp bốc lên từ lòng bàn chân.

Cậu cụp mắt xuống để ý thấy Kỷ Ương Nam cử động cổ tay phải, nhìn kỹ mới phát hiện mu bàn tay đã bị rách da, tim cậu đập thình thịch, nâng tay người lên xem.

"Sao lại bị thương vậy? Có đau không?"

Kỷ Ương Nam rút tay về, mình cũng nhìn chằm chằm mấy lần, nhàn nhạt nói: "Tôi không nhớ."

Có thể là vô tình bị quẹt phải, anh không để ý, nhưng Bạch Du rất coi trọng, nhấc chân lên định xuống lầu tìm hộp thuốc cho anh.

"Muộn thế này cậu còn định làm phiền ai." Kỷ Ương Nam kéo cậu về, không cho cậu đi.

Bạch Du vẻ mặt lo lắng nói: "Em sẽ đi thật khẽ, không ồn ào đâu ạ."

"Không cần." Kỷ Ương Nam kiên quyết nói.

Bạch Du không còn cách nào khác, cắn môi nói: "Anh có mệt không? Em xoa bóp cho anh."

Lúc cậu mới chuyển vào phòng ngủ này, tình trạng của Kỷ Ương Nam rất tệ, gần như không xuống giường được, rất nhiều lúc trong mơ đều th* d*c, nói không khỏe, cậu sẽ ở bên cạnh vuốt lưng cho người ta, Alpha vì thời gian dài không thể ra ngoài, cậu liền học cách xoa bóp gân cốt cho người ta.

Lúc đầu không có kinh nghiệm, ra tay hơi nặng, thiếu gia sẽ tức giận mắng cậu, nói cậu sao lại ngu như vậy, định ấn chết anh à.

Cậu ngoài việc nói xin lỗi, còn sẽ đảm bảo lần sau tuyệt đối không dùng sức như vậy.

"Tôi không tin cậu."

"Em thề."

Kỷ Ương Nam nằm sấp trên gối, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn như bị rút đi linh hồn, anh nói: "Lời thề của cậu cũng không có giá trị, ông trời không nhận đâu."

Bạch Du miệng lưỡi vụng về, không biết phản bác, chỉ biết lắp bắp cầu xin anh: "Tin em đi, em nhất định sẽ làm được, được không ạ?"

Thiếu gia của cậu không có bạn bè, họ ngày nào cũng ở bên nhau, Bạch Du thích chăm sóc anh, cậu không biết chữ, thiếu gia đã dạy cậu viết tên của mình.

Bao nhiêu năm trôi qua, kỹ năng chăm sóc người khác của Bạch Du ngày càng thành thạo, với tư cách là Omega của Kỷ Ương Nam, cậu vẫn luôn làm rất tốt.

Cậu xoa bóp cẳng tay của Kỷ Ương Nam, làm dịu đi cơn đau nhức cơ bắp của anh, trong lòng đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, nhớ những ngày gần như hình với bóng cùng Kỷ Ương Nam.

Cậu càng lớn lên một chút, dường như thiếu gia càng xa cậu hơn một chút.

Hàng mi rậm của Bạch Du rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, động tác trên tay cũng dừng lại, vành tai mềm mại như chú thỏ xám xịt, trong một khoảnh khắc nào đó Kỷ Ương Nam cảm thấy cậu dường như đang buồn.

"Ngày mai đi ra phố với tôi." Anh nói.

Bạch Du lúc này mới có phản ứng, "Để làm gì ạ?"

"Chọn quà, đến nhà họ Kiều."

Bạch Du ngẩn người một lúc lâu, trong đầu hiện lên hình ảnh Omega gặp ở công đoàn.

Lồng ngực cậu căng tức, bị cậu mạnh mẽ đè nén xuống, cười với Kỷ Ương Nam: "Là đến thăm tam phu nhân Kiều sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!