Chương 8: Kiều Phàm Ninh

Trong thời gian nghỉ phép, liên minh cũng giao nhiệm vụ cho Kỷ Ương Nam, hôm đó anh từ chính phủ liên minh trở về, Bạch Du liền nói cho anh biết Phùng Vận Tuyết tìm anh.

"Biết."

Bạch Du nhận lấy bộ quân phục trong tay anh, lòng đầy mong đợi hỏi: "Trưa nay anh muốn ăn gì?"

Bây giờ cậu đã học được cách nấu rất nhiều món ăn, tay nghề cũng không tệ, Kỷ Ương Nam nới lỏng chiếc cúc ở cổ tay, nói: "Sao cũng được."

"Không có món gì đặc biệt muốn ăn sao?" Đôi mắt Bạch Du sáng lên, hỏi dồn.

Kỷ Ương Nam vốn đã xoay người đi, nghe thấy lời này liền quay đầu lại, Omega đang ôm quần áo của anh, trên người là chiếc tạp dề đã mặc nhiều năm, phần bèo nhún hơi cong lên trên vai làm nổi bật gò má có phần non nớt của cậu.

"Cậu cứ làm đi." Anh nói.

Bạch Du vui mừng thấy rõ, gật đầu nói vâng.

Sân sau có một mảnh đất trống, năm ngoái Bạch Du đã mua một ít hạt giống rau rắc lên đó, cậu hình như có một chút năng khiếu trồng rau, những cây cải thảo mọc ra đều to và đầy đặn, hôm nay cậu đã nhổ một cây.

Kỷ Ương Nam và Phùng Vận Tuyết cùng nhau xuống lầu vào giờ cơm, sau khi ăn trưa xong, Phùng Vận Tuyết liền trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi lên lầu còn dặn dò Kỷ Ương Nam: "Tranh thủ đi một chuyến đến nhà họ Kiều, dù sao con cũng gọi ông ấy một tiếng chú, tam phu nhân của ông ấy sinh được một cặp sinh đôi, con mang một món quà đến chúc mừng đi."

"Vâng."

Liên minh giao nhiệm vụ cho Kỷ Ương Nam, cụ thể làm gì thì Bạch Du không biết, Alpha không ở nhà quá lâu, Bạch Du mang quân phục cho anh, tiễn anh ra cửa, ân cần nói: "Anh chú ý an toàn."

Kỷ Ương Nam quá cao, Bạch Du phải ngẩng mặt lên nhìn anh, họ tuy sống cùng nhau, nhưng Alpha vẫn ít nói như lúc còn nhỏ, rất nhiều lúc đều khá lạnh lùng, nhưng Bạch Du không cảm thấy có vấn đề gì, cậu vẫn luôn thực hiện trách nhiệm của một Omega.

"Chiều nay em cùng chị Tô Diệp đến công đoàn một chuyến." Cậu nói những lời này có hơi ngại ngùng, mang tai nóng ran, "Đi lĩnh thuốc ức chế."

Công đoàn là một tổ chức từ thiện trực thuộc liên minh, chuyên dùng để cứu trợ một số người nghèo ở tầng lớp dưới, hàng tháng vào đầu tháng sẽ phát thuốc ức chế miễn phí, do Omega của mỗi gia đình đến lĩnh.

Kỷ Ương Nam dùng ngón tay móc vào cổ áo quân phục, anh đăm chiêu nhìn Bạch Du, Omega bị anh nhìn đến xấu hổ, không tự nhiên mà dời tầm mắt.

"Sao vậy?"

"Lĩnh thuốc ức chế?" Anh dựa lưng vào chiếc xe hơi phía sau, duỗi đôi chân dài, như đang nghỉ ngơi, ánh nắng trên đỉnh đầu như phủ lên người anh một lớp ánh vàng, trông không còn xa cách như thường ngày nữa, anh nói đùa như thể: "Là đang ám chỉ tôi điều gì sao?"

Bạch Du không nghe ra ý đùa cợt, nhưng cũng không hiểu ý của Kỷ Ương Nam, giải thích: "Không có..."

Cậu không ám chỉ điều gì cả, cậu chỉ là báo cáo lịch trình hôm nay của mình với Alpha của mình.

"Thiếu gia, em không..."

Kỷ Ương Nam cong môi không nói nữa, xách quần áo lên xe, "Đi đây."

"Vâng." Bạch Du đứng yên tại chỗ, do dự một lúc cuối cùng vẫn nắm lấy tay Kỷ Ương Nam, rất nhẹ nhàng kéo hai đốt ngón tay cuối cùng của anh, cậu do dự nói: "Thiếu gia, một thời gian nữa anh nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi."

Kỷ Ương Nam nghiêng người, im lặng nhìn cậu, "Ừ."

"Có thể..." Cậu thực sự rất khó xử, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, lấy hết can đảm nói tiếp, nhưng Alpha có lẽ đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu.

"Là muốn tôi đưa cậu đi cùng?"

Bạch Du mím môi, cẩn thận hỏi: "Có được không ạ?"

Sự mong đợi trong mắt cậu quá nặng nề, Kỷ Ương Nam nhíu mày: "Cậu nhất định cho rằng mình bị bệnh sao?"

Bởi vì chuyện không có thai, Bạch Du đã bất an quá lâu, lúc này càng không thể che giấu, cậu nói: "Chắc chắn là vấn đề của em, đưa em đi khám, được không ạ?"

Lần đầu tiên cậu lên giường với Kỷ Ương Nam là vào một lần Alpha đến kỳ mẫn cảm đột ngột năm 19 tuổi, cậu đã ngượng ngùng và ngây thơ mở lòng với đối phương, từ lúc đó đến bây giờ đã hơn một năm, không thể có con thì nghĩ thế nào cũng là do mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!