Chương 50: Đảo Hoang

(...)

Cửa sổ đóng chặt, đêm càng khuya, mùi ẩm mốc không thể xua đi trong không khí của gác xép càng lúc càng nồng nặc, Bạch Du quỳ trên sàn nhà gác xép, móng tay như một con rắn lạnh lẽo chui vào khe sàn nhà tối đen, pheromone trong ánh đèn dầu mờ ảo im lặng cuộn trào.

Mũi giày quân đội đó từ cổ họng cậu từng chút một mài đến xương quai xanh, sau đó dùng sức giẫm xuống.

"Nuốt xuống đi."

Kỷ Ương Nam giống như ác quỷ đến từ địa ngục, mùi tanh mặn trong cổ họng khiến cậu không kìm được mà muốn nôn khan.

Họ đã có hành vi thân mật vô số lần, nhưng tối nay lại khiến Bạch Du cảm thấy một sự sỉ nhục chưa từng có.

Thắt lưng của Alpha không trói tay cậu, nhưng trói chặt trái tim cậu.

Đau quá.

Kỷ Ương Nam vẫn đang tức giận, ra sức để lại trên người cậu những đánh dấu thuộc về Alpha, anh giữ lấy chiếc cằm đã đau nhức đến sắp trật khớp của Bạch Du dùng sức nâng lên, nước mắt hòa quyện với mồ hôi chảy ngược vào trong mũi họng của Bạch Du, cậu chỉ có thể buộc phải nuốt thứ trong miệng vào.

Kỷ Ương Nam muốn hôn cậu, nhưng Bạch Du đã né tránh mọi sự tiếp xúc trên môi tối nay, điều này khiến anh xác nhận quan điểm Omega thực sự cần được giáo dục.

"Lại không nghe lời." Kỷ Ương Nam ghé sát vào mang tai cậu nói, khoảng cách mập mờ như thế này khiến Bạch Du bắt đầu cảm thấy sợ hãi, "Điều thứ hai của sổ tay giáo quy Omega, đọc thuộc cho tôi nghe."

Lúc cơ thể bị xé rách, cậu đọc thuộc giáo quy trong đầu, cậu chưa bao giờ là một Omega thông minh, những thứ hồi nhỏ không thuộc được, Kỷ Ương Nam đã dạy cậu vào mỗi đêm.

Giáo quy là thứ cậu thuộc làu làu, cậu bị trói buộc, bị giam cầm, nước mắt trong cơ thể cậu chảy thành một dòng sông uốn lượn, cậu bị nhấn chìm dưới đáy sông.

Tim sắp hoại tử, Bạch Du đưa tay sờ thấy tấm thẻ vô sự mà mẹ đã từng tặng cho cậu, cậu nhắm mắt lại, ánh sáng phản chiếu từ đèn dầu không thể làm khô những giọt nước mắt chảy vào trong lòng cậu.

"Điều thứ hai..." Bạch Du còng người lại, nội dung vốn thuộc làu đột nhiên không đọc ra được, những thứ đó nặng trịch, cậu bất chợt nghĩ, cứ để nó thối rữa trong dạ dày đi, nhưng cậu càng nhẫn nhịn, Kỷ Ương Nam càng muốn hành hạ cậu.

Điều này dường như là một niềm vui, Bạch Du cảm thấy đau khổ, còn Kỷ Ương Nam thì không hề mệt mỏi.

Đánh dấu trên tuyến thể bị làm sâu hơn, cơn đau k*ch th*ch toàn bộ dây thần kinh của cậu, cậu đột nhiên hoảng sợ, sợ răng của Alpha cắn vào chỗ sâu nhất của tuyến thể, càng sợ cơ thể bị khắc dấu ấn của một người khác, nước mắt mặn chát lấp đầy khóe môi cậu, vào khoảnh khắc đó, cậu cầu nguyện không bị đánh dấu vĩnh viễn.

Sau khi kết thúc, Bạch Du không màng đến sự thảm hại của cả thể xác và tinh thần, cậu nằm sấp trên mặt đất nhìn Kỷ Ương Nam gần như đã mặc quần áo chỉnh tề, nắm lấy ống quần của Alpha, nhẹ giọng cầu xin anh: "Cứu cậu ấy... được không ạ?"

Đèn dầu đã cháy hết hoàn toàn nuốt chửng gác xép, Kỷ Ương Nam ẩn mình trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng xuyên thủng màng nhĩ của Bạch Du.

"Tôi không thấy được sự thành tâm của cậu."

Bạch Du lập tức suy sụp, cậu bò dậy từ trên mặt đất, đứng không vững liền quỳ xuống tiếp, đầu gối va vào đau nhói, cậu khóc không kìm được, kìm nén hét lên: "Tại sao? Em đã rất cố gắng làm mà, tại sao... em chỉ muốn anh giúp cậu ấy, như vậy cũng không được sao?"

Giày quân đội giẫm lên sàn nhà trống trải của gác xép mang theo tiếng vang, Bạch Du không có chút tôn nghiêm nào mà quỳ gối cầu xin anh: "Rốt cuộc anh muốn em làm thế nào? Em làm thế nào mới được?"

Cậu tuyệt vọng khóc lóc nói: "Anh không cứu cậu ấy, cậu ấy sẽ chết mất."

Bạch Du càng cầu xin anh như vậy, Kỷ Ương Nam càng không muốn giúp cậu, anh ngồi xổm trước mặt Omega, phác họa đường nét gầy gò của Bạch Du trong bóng đêm, nhẹ nhàng nói: "Là cậu có việc cầu xin tôi, không nên có thái độ này, tôi rất không hài lòng với biểu hiện gần đây của cậu, những gì tôi nói với cậu, cậu vĩnh viễn không nghe, cậu đang phản kháng tôi."

"Em không có..."

"Không có?" Kỷ Ương Nam nói rất nhẹ, như thể bay ra từ trong cổ họng, trên người anh có mùi pheromone rất nồng, Bạch Du cảm thấy rất lạnh, trên cơ thể tr*n tr**ng của cậu là những lỗ chân lông đang mở ra vì run rẩy, cậu không trả lời.

Kỷ Ương Nam âm u hỏi lại một lần nữa: "Không có?"

Móng tay của Bạch Du thẳng đứng c*m v** trong những vết bẩn của khe sàn nhà, phát ra một tiếng động chói tai và kỳ lạ, xương bả vai sau lưng như sắp xuyên thủng ra khỏi cơ thể cậu, cậu cúi đầu, nước mắt nhấn chìm cậu.

"Có..." Trán cậu gõ xuống đất, trầm đục gõ hai lần, "Sau này sẽ không như vậy nữa, cầu xin anh..."

Hơi thở của Kỷ Ương Nam nặng nề, không ai biết anh đang nghĩ gì, anh đứng thẳng dậy, mùi pheromone của Bạch Du xộc thẳng lên đầu anh, anh quay người mở cửa sổ phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!