Hoàng hôn buông xuống, đàn chim về tổ lướt qua bầu trời dần dần xám xịt, gió mát hiu hiu, Bạch Du đi qua tòa nhà chính phủ của liên minh, nhưng không đi qua đường trung tâm, mà xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây bên cạnh, giẫm lên những viên đá sắc nhọn đi thẳng đến dưới một bức tường vây.
Tường vây được tạo thành từ những hàng rào sắt, ở giữa là một cánh cổng sắt đã sớm gỉ sét, xung quanh trồng đầy những cây cổ thụ đã sớm bị bỏ hoang, vừa mảnh vừa cao vút, trong một góc khuất không dễ thấy có một người đang đứng, dưới chân là những chiếc lá vàng khô rụng.
Bạch Du nhanh chân bước qua, nhỏ giọng gọi tên người đó: "Thời Xuân."
Thời Xuân nghe tiếng nhìn về phía cậu, vẻ mặt vui mừng, cậu ta cũng là một Omega, tuổi nhỏ hơn Bạch Du một chút, tóc hơi dài che qua mang tai, trên làn da màu lúa mì có những nốt tàn nhang rõ ràng.
"Tôi còn tưởng cậu không đến." Cậu ta vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Du áy náy cười với cậu ta: "Xin lỗi, thật sự không đi được, tôi làm xong việc là đến ngay."
Cậu vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác hơi dày, vị trí gần tim có một chiếc túi được may thủ công, cậu từ trong đó lấy ra mấy tờ giấy đã ngả vàng, trên đó chi chít chữ.
"Đây, cậu xem, tôi đặc biệt bắt chước nét chữ của cậu để viết, chắc sẽ không bị phát hiện đâu."
Thời Xuân nhận lấy, nhanh chóng gấp gọn bỏ vào túi mình, còn không quên nói lời cảm ơn với Bạch Du: "Yên tâm đi Tiểu Du, cho dù bị phát hiện tôi cũng sẽ không khai ra cậu đâu, gần đây tôi bận chết đi được, thật sự không có thời gian chép phạt giáo quy, ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon được."
Cậu ta vừa nói vậy, Bạch Du mới nhìn thấy quầng thâm mắt đậm đặc dưới mắt cậu ta, lo lắng nói: "Sao vậy?"
Thời Xuân dậm dậm chân, lá cây dưới chân kêu lạo xạo, cậu ta nói: "Anh trai tôi bị bệnh, ba mẹ tôi cậu biết rồi đấy, một năm tôi cũng không gặp được mấy lần, chỉ có thể là tôi chăm sóc anh ấy."
"Anh ấy là Alpha phải không?" Bạch Du nói: "Alpha đến bệnh viện không cần nộp đơn xin, có đi khám không?"
"Anh ấy chết cũng không chịu đi!" Thời Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tức chết tôi mất, chỉ giỏi hành hạ tôi."
Bạch Du nhất thời không biết nên an ủi cậu ta thế nào, Thời Xuân thở dài một hơi nói với cậu: "Tôi vào trước đây, nộp bài chép phạt, kẻo huấn luyện viên suốt ngày cằn nhằn tôi, nói tôi bất tài vô dụng."
"Được, mau đi đi."
Thời Xuân quay người đẩy cánh cửa sắt đó ra, tiếng xích sắt ken két chói tai vừa nặng nề vừa trầm đục, Thời Xuân quay đầu lại, giọng điệu thành khẩn nói: "Cảm ơn cậu nhé, đã giúp tôi chép phạt."
Bạch Du cười nói: "Có gì đâu, giáo quy của Omega tôi thuộc làu làu, cậu quên rồi sao, trước đây tôi cũng hay chép cái này."
Cậu và Thời Xuân đều là học sinh trong trường giáo dưỡng sau cánh cửa sắt này.
Omega của liên minh trước khi trưởng thành thường sẽ được gửi đến đây để học giáo điều, cho đến khi có Alpha sẽ rời đi, nhưng trường giáo dưỡng nhiều nhất chỉ nhận Omega đến 18 tuổi, Omega quá 18 tuổi bắt buộc phải rời khỏi đây.
Tình hình của Bạch Du đặc biệt, cậu tuy có Alpha, nhưng phải đến năm ngoái sau khi tròn 18 tuổi mới rời đi.
Thời Xuân trở về trường giáo dưỡng, Bạch Du phủi phủi những chiếc lá rụng trên người, quay trở về theo đường cũ.
Từ trường giáo dưỡng đến khu quân nhân đi bộ mất khoảng 30 phút, Bạch Du chạy lon ton về, mặt trời đã sớm lặn, muộn hơn một chút, đội tuần tra của liên minh sẽ ra ngoài, nếu bị bắt thì không hay.
Omega quá 8 giờ tối không được ra ngoài, đây là quy định.
Thể lực của Bạch Du trước giờ không tệ, chạy về nhà không mất quá nhiều thời gian, trong sân trước nhà trồng loại hoa nguyệt quý mà phu nhân yêu thích nhất, mấy hôm trước đến kỳ hoa nở, lúc này đang nở rộ, cậu đẩy cửa lớn ra, ánh đèn màu vàng ấm áp sáng trưng chiếu sáng phòng khách, cậu vừa hay nhìn thấy Du Du từ trong bếp đi ra.
Tóc cô đã rất dài, gần đến eo, được tết thành một bím tóc thả trước ngực, trông giống như cô gái trong truyện cổ tích.
Trong tay cầm một bó rau cải xanh non, đầu ngón tay toàn là bùn đất, thấy Bạch Du liền hừ một tiếng từ trong mũi, coi như không thấy định đi, Bạch Du cắn môi, chủ động đến gần nhận lấy việc trong tay cô bé.
"Để tôi."
Du Du chẳng khách khí với cậu, ném thẳng bó rau cải xanh cả bùn cả nước vào người Bạch Du, không nặng không nhẹ, Bạch Du tính tình tốt, chưa bao giờ tức giận, lúc này cũng chỉ mím môi nở một nụ cười, "Đợi tôi một chút, tôi cởi áo khoác ngoài đã."
Tô Diệp nghe thấy tiếng động bên ngoài đoán là Bạch Du đã về, cô cầm xẻng nấu ăn hỏi Du Du người đâu, Du Du lắc đầu nói: "Em làm sao biết được."
"Em cứ nhằm vào em ấy làm gì? Đừng như vậy nữa." Tô Diệp bất đắc dĩ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!