Tiếng pháo ở biên giới lan đến đảo thành, binh lính ra sức chống đỡ nhưng hiệu quả không cao, tiếng đại bác đôi khi vang lên vào ban đêm, tuy ở rất xa, nhưng vẫn làm lòng người hoang mang, liên minh liền ra thông cáo an dân ngay trong đêm, đồng thời phát trước tiền cứu trợ, cùng lúc đó, tăng cường lực lượng trưng binh.
Liên minh lại phái hai đội quân ra tiền tuyến, Kỷ Đình Vọng nhận được tối hậu thư của chính phủ, yêu cầu ông muộn nhất vào tuần sau phải chấp nhận điều động, ông không để ý đến chuyện này, nhưng ông rõ ràng cũng không chịu được áp lực mà chính phủ gây ra, mùi thuốc lá trong nhà rõ ràng đã nồng hơn rất nhiều, không thể xua tan được, Bạch Du vào những đêm không ngủ được sẽ nghe thấy tiếng đồ vật nặng va đập ở phòng sách dưới lầu, có lẽ là Kỷ Đình Vọng đang trút giận, Bạch Du chỉ co ro ở gác xép coi như không nghe thấy.
Sáng thứ hai, Bạch Du giúp Du Du chuẩn bị xong bữa sáng, nhân lúc Kỷ Đình Vọng không có nhà, lén lút cho bánh mì thừa trong bếp vào túi, cậu đổ đầy nước vào cốc nước thường ngày của mình sau đó đặt cùng với bánh mì, trời quá nóng, dùng hộp đựng thức ăn quá lộ liễu, cậu chỉ có thể mang một ít đồ dễ mang theo bên mình đến cho Thời Xuân.
Cậu đi đường tắt từ phố trung tâm, dọc theo con đường đá gồ ghề chạy lon ton đến khu rừng nhỏ phía sau trường giáo dưỡng, dọc đường cỏ dại mọc um tùm, cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu che đi phần lớn ánh nắng.
"Thời Xuân."
Bạch Du rất nhỏ giọng gọi tên Thời Xuân, "Cậu ở đâu?"
Khu rừng nhỏ thỉnh thoảng có tiếng mèo hoang kêu, Bạch Du không chắc vị trí của Thời Xuân, chỉ có thể đứng tại chỗ gọi cậu ta.
Tiếng lá cây dưới chân xào xạc, Bạch Du có hơi bất an, cậu lo lắng Thời Xuân không có ở đó, liền hơi cao giọng, "Là tôi."
Thời Xuân từ bên cạnh cánh cổng sắt phía sau trường giáo dưỡng bò ra, xung quanh là những cành lá và thân cây được cậu ta cố ý che chắn kỹ lưỡng, cậu ta vạch cành cây ra, hai mắt trợn to, những nốt tàn nhang trên má cũng đang nhảy múa.
"Tiểu Du, tôi ở đây."
Bụng cậu ta quá lớn, đi đứng không tiện, Bạch Du không để cậu ta đứng dậy, chạy thẳng qua, "Cậu đừng động, cứ ngồi đi."
Cậu lấy đồ mang theo từ trong túi ra, "Cậu đói rồi phải không, ăn tạm chút đi."
Thời Xuân rõ ràng không giống như cậu ta nói, cậu ta rõ ràng đói lắm rồi, một miếng bánh mì ngấu nghiến không thèm nhai, vội vàng nuốt xuống, nghẹn ở cổ họng nôn cũng không ra, nuốt cũng không xuống, Bạch Du vội vàng cho cậu ta uống nước, vỗ vỗ lưng cậu ta, bảo cậu ta đừng vội, cuối cùng là được nước cuốn xuống, Thời Xuân thở hổn hển từng ngụm lớn.
"Ăn từ từ thôi, nếu không đủ, lát nữa tôi sẽ mang qua cho cậu, xin lỗi nhé, tạm thời tôi chỉ có thể mang cho cậu những thứ này." Bạch Du lo lắng nhìn cậu ta, dùng tay phủi đi những chiếc lá trên người cậu ta, cậu ta thậm chí còn không dám chạm vào cánh tay gầy đến chỉ còn da của Thời Xuân, có những chuyện không cần hỏi cậu cũng biết câu trả lời, Thời Xuân ở nhà họ Kiều sống không tốt, cậu ta đã làm bị thương Alpha của mình, cậu ta bây giờ lang thang và thảm hại lẩn trốn, thậm chí không biết tương lai.
Bạch Du kìm nén cảm xúc rất tốt, nhưng Thời Xuân thì không, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt trống rỗng của cậu ta, được Bạch Du lau đi từng chút một.
"Đừng khóc, ăn cơm không được khóc." Bạch Du an ủi.
Thời Xuân ôm miếng bánh mì ăn dở hỏi cậu: "Tại sao?"
Bạch Du nói: "Vì nước mắt rơi vào thức ăn, sẽ làm người ta trúng độc chết."
"Ai nói vậy?"
"Mẹ tôi nói."
Thời Xuân nghe lời cậu, ra sức dùng mu bàn tay lau mặt đến đỏ bừng, cậu ta đói lắm rồi, nhưng dạ dày không thể tiếp nhận quá nhiều thức ăn một lúc, nôn khan mấy lần, sau đó uống hết chỗ nước mà Bạch Du mang đến.
"Cảm ơn." Cậu ta xoa bụng nhô cao, chân thành cảm ơn Bạch Du.
"Không cần đâu." Ánh mắt của Bạch Du từ khuôn mặt gầy gò của cậu ta di chuyển xuống, hỏi cậu ta: "Mấy tháng rồi?"
Thời Xuân nói: "Hơn 7 tháng."
"Vậy thì không bao lâu nữa là sinh rồi."
"Ừm."
Tiệc đính hôn của Kỷ Ương Nam và Kiều Phàm Ninh sẽ được tổ chức sau 3 ngày nữa, mà Thời Xuân lại chọn ngày này để đến bến tàu, sau này họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
"Tiểu Du." Thời Xuân nắm lấy tay cậu đặt lên bụng mình, khuôn mặt vừa khóc của cậu ta trông có vẻ bẩn thỉu, một lần nữa mỉm cười với Bạch Du: "Nó thường xuyên động đậy, cậu sờ xem."
Bụng dưới lòng bàn tay vừa căng vừa nóng, Bạch Du cảm nhận rất lâu mà đứa bé trong bụng không động đậy gì, Thời Xuân rất thất vọng, vỗ vỗ bụng nói: "Nó có lẽ mệt rồi, nên không động."
"Không sao." Bạch Du nói: "Nó cũng phải nghỉ ngơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!