Chương 42: Tiếng Gió

Phòng sách trong nhà trước đây là nơi Phùng Vận Tuyết thường ở, sau khi bị bệnh, bà đa phần nằm trên giường, bây giờ nơi này đã hoàn toàn trở thành lãnh địa riêng của Kỷ Đình Vọng, khoảnh khắc Kỷ Ương Nam bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng, Kỷ Đình Vọng trước giờ thích loại thuốc lá có vị nồng đậm, anh khẽ nhíu mày, đứng trước bàn sách.

Bàn sách là do Phùng Vận Tuyết mua trước đây, chất liệu gỗ thông, màu vàng nhạt, Kỷ Đình Vọng từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, mắt thấy sắp châm lửa, không biết tại sao lại cất đi.

"Phàm Ninh đến tìm con, lát nữa con đưa nó đến tiệm may ở phố trung tâm đo kích thước làm một bộ vest, còn nữa, đối xử với người ta tốt một chút."

"Chỉ để nói với tôi chuyện này?" Kỷ Ương Nam hỏi.

"Không chỉ có chuyện này." Kỷ Đình Vọng vẫn lấy điếu thuốc đó ra châm, khói thuốc quấn quanh khuôn mặt mơ hồ của ông, trầm giọng hỏi: "Vết thương ở tuyến thể của con khỏi chưa?"

Kỷ Ương Nam không trả lời, Kỷ Đình Vọng cũng không hỏi dồn, ông tiếp tục nói: "Tình hình chiến sự ở tiền tuyến của liên minh không tốt lắm, nếu biên giới bị đột phá, quân địch phá vỡ phòng tuyến, đảo thành gần liên minh nhất sẽ bị chiếm đóng, ba đã nhận được văn bản điều động từ quân đội gửi đến, đợi con đính hôn xong, phải cùng ba quay về quân đội."

Đảo thành là khu vực có tài nguyên vô cùng phong phú của liên minh, giáp núi gần biển, chiến tranh trước giờ luôn là cướp bóc, nơi này không thể để mất, trước khi trở về, Kỷ Ương Nam đã biết rõ một khi chiến tranh bắt đầu, phải chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến trường kỳ, anh cũng hiểu Kỷ Đình Vọng, tiền tuyến trong thời điểm bất ổn như thế này mà ông còn nhắc đến chuyện đính hôn, tuyệt đối không đơn giản, quả nhiên, Alpha vội vã nói cho anh biết: "Tiệc đính hôn vốn định vào cuối tháng này sẽ được tổ chức sớm hơn."

Kỷ Ương Nam không lạnh không nhạt nói: "Tôi không phải đã đồng ý với ông sao, gấp như vậy làm gì?"

"Chiến tranh mang đến quá nhiều yếu tố bất ổn, Phàm Ninh có thể đợi con bao lâu, đợi đến khi thắng trận này, sau đó tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng, cả liên minh sẽ chúc mừng cho các con."

Có thể nói những h*m m**n cá nhân một cách đường hoàng như vậy, Kỷ Ương Nam thậm chí còn chưa kịp cảm thấy ghê tởm.

Kỷ Đình Vọng nói: "Chỉ cần con đủ nghe lời ba, cả đời này sự nghiệp hanh thông, liên minh cũng sẽ thăng quan tiến chức cho con, ba không hiểu con có điểm nào không hài lòng."

Ngược lại, nếu Kỷ Ương Nam không nghe lời ông, ông cũng không phải là không thể từ bỏ.

Mùi thuốc lá trong phòng sách nồng đến mức Kỷ Ương Nam sắp không ngửi nổi nữa, sau khi ra ngoài, đối mặt với An Minh Giang, anh trực tiếp đi lướt qua y xuống lầu, An Minh Giang tức không chịu được, đẩy cửa phòng sách ra, trong một làn khói thuốc nồng nặc nói với Kỷ Đình Vọng:

"Anh phải đưa Minh Trác đến bệnh viện."

Kỷ Đình Vọng không để ý nói: "Không phải đã tìm bác sĩ gia đình sao?"

An Minh Giang nghiến răng nói: "Minh Trác bị bệnh tâm lý, nó bị dọa sợ, tình trạng hiện tại của con trai anh rất không tốt, anh không hiểu sao?"

Kỷ Đình Vọng dụi tắt điếu thuốc, không kiên nhẫn nói: "Đồ vô dụng, họng súng chĩa vào đầu ba nó, nó thế mà sợ đến tè ra quần, chút gan dạ đó, ngay cả Omega cũng không bằng."

An Minh Giang sắp bị những lời này của ông kích động đến choáng váng, y nắm chặt nắm đấm, cố gắng giải thích với Kỷ Đình Vọng: "Minh Trác mới 8 tuổi, cho dù nó từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, nhưng nó chưa từng thấy cảnh chém giết, nó còn nhỏ, nó bị Kỷ Ương Nam bóp cổ đến sắp chết, nó có thể không sợ sao?"

"Được rồi." Kỷ Đình Vọng lúc này không có kiên nhẫn, ông nói với An Minh Giang: "Anh viết cho em một bản đơn xin, em cầm lấy đưa nó đến bệnh viện quân khu."

"Anh không đi sao?"

Tay đang dụi thuốc lá vào gạt tàn của Kỷ Đình Vọng dừng lại một chút, ánh mắt ông nhìn An Minh Giang có một vẻ u ám xa lạ, đến mức tim An Minh Giang cũng đập lỡ mấy nhịp.

"Chút chuyện nhỏ này còn cần anh đi cùng? Một Beta như nó chỉ vì một chút trắc trở mà sợ thành ra thế này, nếu là ở trong quân đội, đã sớm bị vứt bỏ, anh bảo em đưa nó đi khám bác sĩ, là vì anh xem nó là con trai của anh, em còn muốn được voi đòi tiên à?" Kỷ Đình Vọng duy trì tư thế ngồi trên ghế, tuy thấp hơn An Minh Giang một thân, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ cao cao tại thượng và khinh thường.

"Em không phải là bác sĩ sao, em làm quân y nhiều năm như vậy, ngay cả trẻ con cũng không chăm sóc được?"

Câu hỏi ngược lại của ông khiến tim An Minh Giang lạnh đi một nửa, "Em... nó bị chấn thương tâm lý, em không chữa được."

Sắc mặt An Minh Giang tái nhợt, ngón tay run rẩy, có một khoảnh khắc y muốn hỏi Kỷ Đình Vọng chẳng lẽ vì Minh Trác là Beta nên không xứng đáng nhận được sự quan tâm của ba sao? Nhưng nghĩ lại, Kỷ Đình Vọng trời sinh là người tình cảm nhạt nhẽo, trong thế giới của ông, ngoài Alpha, các giới tính khác đều thấp kém, mà bây giờ, con trai Alpha duy nhất của ông sắp đính hôn, đợi Omega nhà họ Kiều mang thai, nếu thuận lợi sinh ra một Alpha, Kỷ Đình Vọng sẽ có được người thừa kế thực sự hoàn toàn nghe lời ông, vậy còn y và Minh Trác thì sao? Sẽ bị vứt bỏ sao?

Y không dám nghĩ, bây giờ y chỉ có chút may mắn, đứa trẻ mà Omega nuôi từ bé kia sảy thai là một Omega, nếu là Alpha, Kỷ Đình Vọng nhất định sẽ trút giận lên y.....

Sau khi Kỷ Ương Nam xuống lầu, trong phòng khách chỉ có một mình Kiều Phàm Ninh, Bạch Du không thấy tăm hơi.

"Người đâu?"

Kiều Phàm Ninh biết anh hỏi ai, vô cùng không vui, nhưng vẫn trả lời thật: "Đi nghỉ rồi."

Đồng hồ quả lắc chỉ đúng 12 giờ trưa, Kỷ Ương Nam dẫn Kiều Phàm Ninh rời nhà, họ ngồi trên chiếc xe quân dụng của liên minh, ở một nơi cách xa nhà, Kỷ Ương Nam tìm một bóng râm, đỗ xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!