Bạch Du phát hiện, cơ thể mình dường như có điều gì đó bất ổn.
Lúc tỉnh dậy trên giường, cậu đột nhiên rất nhớ mùi hương của Kỷ Ương Nam, cậu ôm gối cố gắng tìm kiếm pheromone còn sót lại của Alpha, nhưng không nghi ngờ gì là đã thất bại, Kỷ Ương Nam rời đi quá lâu, trên chiếc giường này đã sớm không còn dấu vết tồn tại của anh.
Tuyến thể và bụng đều nóng ran, cậu sờ sờ trán, tưởng mình bị bệnh, nhưng nhiệt độ rất bình thường, lồng ngực đập mạnh trong phút chốc, cậu như bị nghiện, chính là đặc biệt muốn ngửi pheromone của Kỷ Ương Nam, đầu óc vừa mới ngủ dậy cũng mơ hồ, liền chạy vào tủ quần áo tìm đồ của Alpha, không biết rốt cuộc mình muốn gì, cuối cùng chui thẳng vào trong.
Bên trong toàn là mùi bột bồ kết, là quần áo cậu giặt sạch cất đi mỗi ngày, cậu vội vã muốn tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng ở một góc tối đen như mực đã tìm thấy chiếc áo sơ mi mà Kỷ Ương Nam từng mặc ở nhà.
Tủ quần áo là một không gian kín, trên áo sơ mi vẫn còn pheromone duy nhất của Alpha, Bạch Du ôm chặt lấy nó, như chú chim non về tổ, co người lại cố gắng dùng áo sơ mi quấn lấy mình, như vậy khiến cậu cảm thấy rất an toàn.
Làm ra những hành động này hoàn toàn là hành vi vô thức, đợi đến khi Bạch Du phản ứng lại, cậu ngơ ngác ngồi trong tủ quần áo, đầu óc đều ong ong một tiếng.
Là ph*t t*nh sao? Nhưng cũng không giống, cậu hình như đã rất lâu không ph*t t*nh.
Chu kỳ ph*t t*nh của Omega thường rất cố định, một đến hai tháng sẽ trải qua một lần ph*t t*nh, Omega chưa bị đánh dấu sẽ thường xuyên hơn, Bạch Du chính là như vậy, đa phần là một tháng sẽ có một kỳ ph*t t*nh.
Cậu ở trong tủ quần áo nhớ lại, những kỳ ph*t t*nh trước đây đều dựa vào thuốc ức chế để vượt qua, cậu một mình ở trên gác xép, dựa vào quần áo của Kỷ Ương Nam mà sống, thực ra cũng không khó chịu, cậu quen rồi, nếu may mắn, kỳ ph*t t*nh gặp phải lúc Kỷ Ương Nam nghỉ phép, Alpha cũng sẽ ở bên cậu, ngoài việc không đánh dấu, mọi thứ đều rất bình thường.
Kỳ ph*t t*nh của cậu dừng lại từ khi nào, Bạch Du nghĩ, hình như là lần đó Kỷ Ương Nam đến kỳ mẫn cảm, ở bệnh viện bị anh làm đánh dấu tạm thời.
Đã bao lâu nhỉ, chắc là 3 tháng sắp 4 tháng đi.
Bây giờ tháng 6 sắp hết, thêm một tuần nữa là đến tháng 7, Bạch Du nhận ra, kỳ ph*t t*nh của cậu đã đứt đoạn.
Một ý nghĩ không hợp thời điểm nảy ra, rất nhanh đã bị Bạch Du đè nén xuống.
Cậu sờ lên phần bụng phẳng lì mềm mại, nhịp tim giống như truyền đến lòng bàn tay, từng nhịp từng nhịp, mang theo nhiệt độ nóng bỏng làm cậu nóng ran.
"Mình sao vậy..."
Cậu bắt đầu nhớ lại bài học sinh lý ở trường giáo dưỡng.
Omega để thụ thai sẽ chủ động để Alpha tiến hành đánh dấu, Omega có đánh dấu tỷ lệ mang thai sẽ tăng lên rất nhiều.
"Đặc điểm của việc mang thai..." Bạch Du bắt đầu tự lẩm bẩm: "Đặc điểm của việc mang thai là gì..."
Cậu đáng lẽ phải thuộc rất làu mới phải, sao lại không nhớ ra được.
"Kỳ ph*t t*nh đình trệ."
"Khao khát pheromone."
"Khứu giác trở nên nhạy cảm."
Bạch Du như đọc thuộc giáo quy, trình bày từng điều từng điều đặc điểm của việc Omega mang thai, cuối cùng nắm chặt chiếc áo sơ mi trong lòng, trên mặt là sự mờ mịt và lúng túng dần dần lan rộng.
"Là có em bé rồi sao?"
"Chắc là không đâu, mình đã uống thuốc mà."
Nhưng trong đầu luôn có những ý nghĩ khác nhau liên tục nhảy ra, nói với cậu, trong cơ thể cậu rất có khả năng đã có một sinh linh nhỏ bé.
Đó là một loại bản năng.....
Lá thư viết cho Kỷ Ương Nam, Bạch Du đã sửa đi sửa lại nhiều lần, cậu viết rất nhiều, cả một tờ giấy thư đều đầy ắp, cậu nghe theo ý kiến của Phùng Vận Tuyết, trong thư nói với Kỷ Ương Nam, nói trong nhà mọi việc đều ổn không cần lo lắng, giấu đi việc Tô Diệp rời đi, cũng giấu đi sự thật mình có thể đã mang thai.
Nước mắt vô thức làm ướt tờ giấy thư trên bàn, làm nhòe đi nét chữ, Bạch Du cẩn thận dùng ngón tay lau đi, cuối cùng ở cuối lá thư này viết thêm:
Thiếu gia, em nhớ anh lắm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!