Chương 31: Biến Cố

Tháng đầu tiên Kỷ Ương Nam rời đi, cây hoa hồng con của Bạch Du đã nhú lên hai nụ hoa, cậu vui mừng ngồi xổm trong vườn hoa hồi lâu, thầm nghĩ chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ nở hoa, cậu dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, khoảnh khắc đứng dậy, trước mắt lại tối sầm một mảng, cơ thể loạng choạng, may mà không ngã, cậu lắc lắc đầu, cảm thấy gần đây dường như luôn như vậy, không biết vì lý do gì, thường xuyên bị chóng mặt.

Chắc là do thời tiết quá nóng, cậu nghĩ, mùa hè sắp đến, chỉ cần mặt trời chiếu một chút là cậu sẽ đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng cậu không ghét mùa hè, những cành lá xanh tươi trong vườn hoa và tiếng ve kêu không ngớt sẽ khiến cả ngôi nhà trông rất náo nhiệt.

Bạch Du cởi găng tay, dậm dậm bùn đất dưới chân rồi vào nhà, đầu tiên là đi rửa tay, sau đó lên lầu thay một bộ quần áo mỏng hơn một chút, lát nữa phải ra ngoài, không thể chậm trễ.

Đầu tháng phải đến công đoàn lĩnh thuốc ức chế, trước đây về cơ bản đều đi cùng Tô Diệp, nhưng bây giờ Tô Diệp gần như ngày đêm không rời Phùng Vận Tuyết, cho nên Bạch Du tự đi một mình.

Kỷ Minh Trác đã đi ngủ trưa, Du Du dọn dẹp xong nhà bếp cũng chuẩn bị về phòng, Bạch Du hỏi cô có muốn đi cùng không, Du Du đứng trong phòng, hé một khe cửa hẹp, hừ một tiếng từ trong mũi: "Còn chê tôi chưa đủ bận chắc?"

"Không có." Bạch Du kiên nhẫn nói: "Chỉ là có thể ra ngoài dạo chơi, làm việc mệt quá, cậu có muốn ăn kem que không? Tôi mua cho cậu, chúng ta ăn xong hẵng về."

Du Du thực ra có hơi động lòng, nhưng cô không muốn nhận lòng tốt của Bạch Du, cho nên vẫn từ chối, "Tôi không cần, cậu tự ăn đi, chỉ thích lười biếng, cẩn thận tôi mách phu nhân."

"Làm gì có lười biếng." Bạch Du cười với cô, thuận theo lời cô nói: "Xin cậu đừng mách phu nhân."

"Hừ."

Cửa "rầm" một tiếng đóng lại, Bạch Du một mình ra ngoài.

Phòng sách nhà họ Kỷ.

An Minh Giang ngồi bên cạnh Kỷ Đình Vọng xem những cuốn sách khó hiểu của ông, xem một lát đã không còn kiên nhẫn, ngáp một cái nói buồn ngủ, định đi ngủ trưa cùng Minh Trác, Kỷ Đình Vọng đặt bút máy xuống, hỏi y:

"Omega mà anh bảo em tìm đã tìm được chưa?"

An Minh Giang che miệng lại ngáp một cái nữa, trông có vẻ thực sự rất buồn ngủ, y nói: "Tìm được từ lâu rồi, anh không nói, em nào dám mang người về."

"Hai hôm nữa đi." Kỷ Đình Vọng nói.

"Hai hôm nữa là mấy hôm? Em một ngày cũng không chịu được, lần trước em có phải có nói với anh không, đến nhà họ Kiều dự tiệc sinh nhật, con trai của anh đã bỏ em và Minh Trác lại đấy." Nhắc đến chuyện này, An Minh Giang vẫn còn một bụng tức giận: "Một chút tôn ti trật tự cũng không có, anh cũng chỉ bênh vực nó, Minh Trác cho dù là Beta, đó cũng là con trai của anh, như vậy có thiên vị không?"

Kỷ Đình Vọng quay người lại, đường nét khuôn mặt sâu sắc khiến vẻ mặt vô cảm của ông trông có phần khó gần.

"Anh thiên vị cái gì? Anh đối xử với Minh Trác rất tệ sao?"

Cũng không thể nói là tệ, nhưng so với Alpha chắc chắn vẫn có khoảng cách, trong xương tủy Kỷ Đình Vọng là một người đàn ông phong kiến truyền thống, còn có địa vị cao trong liên minh, thời gian ở trong quân đội cũng lâu hơn người thường, về phương diện này càng thêm cứng nhắc.

"Không có ý đó."

"Được." Kỷ Đình Vọng theo thói quen lấy một chiếc khăn tay trắng lau bút máy của mình, ý tứ nói: "Em tự xem mà làm."

...

Cửa lớn tầng một mở toang, ánh nắng trưa gay gắt như một ngọn lửa đang cháy, đúng hai giờ chiều, An Minh Giang từ trên lầu đi xuống, đẩy cửa phòng của Du Du ra.

Du Du không có thói quen ngủ trưa, cô ngồi trước bàn đọc sách, cửa bị đẩy ra, phản ứng đầu tiên của cô là tức giận, định trách người ta sao không gõ cửa, quay qua nhìn thấy An Minh Giang, lời trách móc nghẹn đắng trong cổ họng, cô cung kính gọi: "Ngài An."

An Minh Giang là lần đầu tiên đến phòng của cô, tuy chật hẹp nhưng vẫn sáng sủa, y nhìn quanh bốn phía cuối cùng lựa chọn ngồi trên giường của Du Du.

"Cô đến nhà này bao lâu rồi?"

Du Du trả lời: "Năm nay là năm thứ 8 ạ."

"Ồ." An Minh Giang khẽ gật đầu, "Tôi nghe nói năm đó cô cũng là do phu nhân nhà cô tìm về làm con dâu nuôi từ bé, sao bây giờ vẫn còn làm người hầu?"

Y ở trong ngôi nhà này không lâu, nhưng cũng đại khái có thể nhìn ra được tính cách của mấy Omega này.

Du Du mím chặt môi, ngón tay nắm chặt góc sách đến trắng bệch, cô nói từng chữ từng chữ một: "Tôi không hợp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!