Chương 30: Chia Tay

Ngày trở về đội của Kỷ Ương Nam đã được xác định, liên minh yêu cầu anh phải trở về trong vòng một tuần.

Thời tiết ngày càng nóng lên, lúc Bạch Du dọn dẹp phòng, cậu nhìn thấy trong tủ quần áo tấm vải mà Kỷ Ương Nam tặng cậu trước đây, vẫn còn lại không ít, cậu đột nhiên muốn làm thêm chút đồ.

Sáng sớm thứ 7, Bạch Du hái hoa nguyệt quý trong vườn hoa, tiện thể quan sát cây hoa hồng con của mình, tạm thời vẫn chưa có dấu hiệu ra hoa, nhưng bây giờ cậu rất kiên nhẫn, đã đợi lâu như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không sao.

Cậu thay hoa trong phòng của Phùng Vận Tuyết, cắm những bông hoa nguyệt quý tươi vừa mới hái vào.

Phùng Vận Tuyết dạo này lại gầy đi không ít, chiếc áo ngủ bằng lụa trắng tinh như một mảnh vải khoác trên người bà, lúc này đã cực kỳ không vừa vặn, Bạch Du liền nói: "Thưa phu nhân, để con may lại cho người một bộ đồ ngủ mới nhé."

Phùng Vận Tuyết uống thuốc với nước ấm, viên thuốc mới thay rất lớn, bà nuốt rất khó khăn, gần như phải uống hết một ly nước mới không thấy nghẹn.

"Sao vậy?" Bà che miệng ho khan: "Cũng không phải không có quần áo mặc."

Bạch Du nhìn cánh tay gầy gò của bà, "May một bộ vừa vặn ạ."

Phùng Vận Tuyết sững sờ một lát, nhận ra điều gì đó, bà vội vàng chỉnh lại áo ngủ, tay áo cũng kéo xuống, lúc trẻ đặc biệt để ý đến ngoại hình, không biết từ lúc nào, bà cảm thấy mình bắt đầu trở nên lôi thôi.

"Không cần." Bà thở rất nặng, nói: "Cậu ra ngoài trước đi."

"Vâng ạ."

Bạch Du khẽ khàng đóng cửa, sau khi làm xong việc trong tay liền đến nhà thờ, không nhớ rõ đã bao lâu không đến, luôn cảm thấy rất xa lạ.

Cây thánh giá khổng lồ đứng sừng sững trước cửa sổ sát đất, qua lớp kính phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, Bạch Du nhìn lâu cảm thấy mắt vừa choáng vừa đau.

Thời tiết nóng nực, các Omega đến cầu nguyện ít đi, Bạch Du một mình ngồi ở hàng cuối cùng, như mọi khi đợi đến khi đóng cửa, xác định Thời Xuân sẽ không đến nữa.

Cậu nhắm mắt, hai tay chắp lại, thành tâm cầu nguyện, hy vọng sau này có thể thường xuyên gặp mặt Thời Xuân.

Trên đường về nhà đi qua nhà hát lớn, đúng vào buổi trưa, bên đường xuất hiện lác đác vài gánh hàng rong, Bạch Du thỉnh thoảng liếc mắt một cái, nhìn thấy que kem mà Thời Xuân nói muốn ăn lúc trước, cậu sờ sờ túi quần trống rỗng, cuối cùng vẫn bỏ đi.....

Thời tiết như thế này thích hợp để tổng vệ sinh, Bạch Du và Tô Diệp dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài ngôi nhà, Tô Diệp đội khăn trùm đầu và đeo găng tay, không bỏ sót một góc nào trong nhà.

"Làm cho sạch sẽ, xua đi xui xẻo."

Lời này Phùng Vận Tuyết trước đây hay nói, bà mê tín, luôn cảm thấy dọn dẹp sạch sẽ những vết bẩn trong nhà, cũng có thể cùng lúc xua đi những thứ bẩn thỉu.

Du Du lại bị Kỷ Minh Trác bám lấy chơi đùa, vẻ mặt không kiên nhẫn của cô sắp không che giấu được nữa, nhưng Kỷ Minh Trác không hề hay biết, bám người vô cùng, chơi chán rồi lại bắt Du Du ngồi cùng cậu bé viết chữ.

Cô đã lâu không nói chuyện với Bạch Du, ngay cả phàn nàn cũng không còn.

Bạch Du không nói nên lời là cảm giác gì, cậu không muốn bị người khác ghét, liền ở trong bếp cắt hoa quả mang qua đặt lên bàn viết chữ của họ, bảo họ nhớ ăn.....

Bạch Du cắt một miếng vải, nhân lúc không có ai ngồi trên gác xép may khăn tay, khăn tay đơn giản, chất liệu lụa tinh xảo dù không có bất kỳ họa tiết trang trí nào cũng rất đẹp, nhưng Bạch Du vẫn định thêu lên đó một chút gì đó, vốn định thêu một bông hoa, nhưng thêu tới thêu lui lại biến thành tên của Kỷ Ương Nam, đợi đến khi cậu nhận ra liền muốn tháo chỉ ra, nhưng cậu v**t v* chiếc khăn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* tên của Kỷ Ương Nam, trong lồng ngực dường như có dòng nước chảy qua, cậu vẫn giữ lại cái tên này.

Cậu đặt chiếc khăn tay này cùng với những lá thư của mình vào trong ngăn kéo của chiếc bàn nhỏ.

Đêm trước khi Kỷ Ương Nam rời đi, Bạch Du bị Alpha đè lên giường làm từ phía sau, không biết tại sao, làm chưa được bao lâu cậu đã cảm thấy rất mệt, toàn thân như vừa được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi nhễ nhại, giọng nói cũng mềm nhũn.

"Đau..." Cậu không khỏi lẩm bẩm, Kỷ Ương Nam nghe thấy, lật cậu lại, phát hiện Bạch Du đang cắn chặt tấm thẻ vô sự, tay đặt lên bụng, toàn thân đỏ bừng.

Anh rõ ràng không dùng nhiều sức, Bạch Du từ lúc nào lại trở nên không chịu được như vậy.

Đêm đó, chỉ làm một lần, Bạch Du trần như nhộng co ro trong lòng anh lí nhí nói chuyện, Kỷ Ương Nam không nghe rõ một chữ, Omega đã ngủ thiếp đi.

Anh phát hiện hai ngày nay Bạch Du luôn ngủ rất nhanh, giống như rất mệt mỏi, pheromone của Omega trong phòng ngủ nồng nặc đến mức anh không thể không để ý, anh sờ lên tuyến thể sau gáy của Bạch Du, nơi đó hơi nhô lên, mềm mại vô cùng, anh dùng ngón tay ấn xuống, Bạch Du vô thức rên lên một tiếng, càng ra sức co mình vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất ngủ tiếp.

Nếu là trước đây, Kỷ Ương Nam nhất định sẽ cảm thấy mùi pheromone này khó ngửi, bảo Bạch Du cách xa anh ra một chút, nhưng lần này anh không có động tĩnh gì, cứ thế cùng nhau ngủ.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!