Kỷ Ương Nam bế Bạch Du vào nhà, đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm vừa đúng 12 giờ trưa, Kỷ Đình Vọng không có nhà, chỉ có một mình An Minh Giang ngồi trên ghế sofa gần lò sưởi uống trà.
Tách trà trắng trong tay y vô tình lắc lư, tràn ra một ít nước trà ở hổ khẩu, không ngờ giờ này lại gặp Kỷ Ương Nam ở nhà, khó tránh khỏi kinh ngạc, nhưng sắc mặt điều chỉnh cũng rất nhanh.
"Sao cậu lại về rồi?" Y đặt tách trà xuống, nói: "Không phải nói phải ở bệnh viện một thời gian sao?"
Kỷ Ương Nam chỉ lạnh lùng liếc y một cái, y nhíu mày, đối diện dù sao cũng là một Alpha, y theo bản năng có hơi sợ hãi.
Bạch Du trong lòng anh sắc mặt ửng đỏ, cau mày thật chặt, chắc là bị nắng trưa làm cho say nắng, ý thức có phần không rõ ràng.
Kỷ Ương Nam lướt qua An Minh Giang đi thẳng lên lầu.
Tô Diệp vừa từ phòng Phùng Vận Tuyết đi ra, thấy anh như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy tới.
"Thiếu gia, vết thương của cậu khỏi rồi sao?"
Kỷ Ương Nam bảo cô theo vào phòng ngủ, đặt Bạch Du lên giường, Omega toàn thân đầy mồ hôi, mái tóc đen nhánh như những cây thủy thảo, vuốt hết ra sau, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì nắng.
"Chăm sóc cậu ta một chút." Kỷ Ương Nam nói.
Tô Diệp liên tục gật đầu nói vâng.
"Mẹ tôi đâu?"
Tô Diệp trả lời anh: "Phu nhân đêm qua ngủ không ngon, vừa ăn cơm xong đã nói mệt, bây giờ đang ngủ rồi ạ."
Kỷ Ương Nam cụp mắt, ánh mắt rơi trên mặt Bạch Du, "Bà ấy không biết?"
Tô Diệp rất ít khi có tâm trạng lo lắng hối hận như lúc này, cô nắm chặt tạp dề trên người nói: "Xin lỗi thiếu gia, tôi không nói cho bà ấy biết."
Bất kể là hôm qua tự ý để Bạch Du ra ngoài, hay là hôm nay Bạch Du bị phạt quỳ, cô đều không nói.
Bỏ qua tình trạng sức khỏe không tốt hiện tại của Phùng Vận Tuyết, chuyện lớn lên, bị Kỷ Đình Vọng biết được, hậu quả khó lường.
May mà An Minh Giang đúng như lời y nói, không nói nhiều trước mặt Kỷ Đình Vọng, chỉ nói Bạch Du phạm lỗi mới phạt cậu quỳ.
"Ông chủ đang ở phòng sách với tiểu thiếu gia, Du Du vẫn chưa hết kỳ ph*t t*nh, lát nữa tôi sẽ đi thăm con bé."
"Ừ."
Kỷ Ương Nam quay người định đi, Tô Diệp gọi anh lại, anh quay đầu, "Sao vậy?"
Cô mím môi, mắt đỏ hoe, áy náy nói: "Là lỗi của tôi."
"Không sao."
Tô Diệp lau khóe mắt, Kỷ Ương Nam đã về, trong lòng cô yên tâm hơn nhiều, cúi người dùng tay lau mồ hôi cho Bạch Du.
"Tiểu Du, chuyện hôm nay là lỗi của chị, em chịu khổ rồi."
Cô vẫn rất hối hận, nếu không phải có Kỷ Ương Nam, Bạch Du còn không biết phải quỳ bao lâu.
Lúc Kỷ Ương Nam xuống lầu, cửa phòng sách mở ra, Kỷ Minh Trác từ bên trong chạy ra chạy xuống lầu, một bước nhảy hai bậc, đứng không vững đầu vừa hay đụng vào thắt lưng của Kỷ Ương Nam.
Cậu bé kêu ối zồi ôi một tiếng, ôm trán nói đau quá, muốn nổi giận nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Ương Nam, lửa giận trong lòng lập tức tắt ngấm.
"Anh... anh..." Cậu bé theo bản năng sợ hãi Kỷ Ương Nam, nói chuyện cũng lắp bắp.
Kỷ Ương Nam quá cao, áo sơ mi nửa thân trên sơ vin trong thắt lưng, bên dưới là đôi bốt quân đội cổ cao màu đen, bộ dạng không nói một lời khiến cậu bé nhớ đến Kỷ Đình Vọng trong quân đội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!