Bạch Du bị đánh thức vì đau.
Bầu trời ngoài cửa sổ kính dần sáng, cậu từ trong lòng Kỷ Ương Nam ngồi dậy, kỳ mẫn cảm đã tiêu hao phần lớn tinh lực của Alpha khiến anh lúc này vẫn còn đang ngủ say.
Bạch Du tr*n tr**ng ngồi trên giường, ngón tay sờ lên vết cắn sâu trên tuyến thể, vết máu xung quanh đã khô, nhưng cậu động cổ cũng khó.
Bị đánh dấu.
Đầu ngón tay vô thức run rẩy, trái tim đập với một tốc độ mà cậu không thể chịu đựng được.
Cậu lại nằm xuống, như chú chim về tổ ôm chặt lấy Kỷ Ương Nam, ngửi mùi hương của Alpha, toàn thân đều mềm nhũn, không ngủ được, kế đến ngẩng đầu lên hôn lên cằm Kỷ Ương Nam, khẽ mổ mấy cái, sau đó hôn lên môi anh.
"Em ở lại thêm một lát nữa." c** nh* giọng nói.
Khi ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, tiếng chim hót ngoài cửa sổ vang lên, Bạch Du biết mình nên dậy, cậu không thể ngủ ở đây mãi được, bị nhìn thấy dù sao cũng không tốt.
Cậu nhặt quần áo trên đất lên, đơn giản chỉnh trang lại mình, chân không đứng vững lắm, cậu đầu tiên là mở toang cửa sổ đang mở một nửa, để pheromone tan đi nhanh hơn, sau đó đi đến trước giường bệnh.
"Em đi lấy ấm nước." Cậu thực sự không còn sức, nửa quỳ trên mặt đất, níu lấy ngón tay Kỷ Ương Nam, vừa mới bị đánh dấu, dù chỉ rời đi một giây cũng không nỡ.
Nhưng vì tối qua nên bây giờ không thoải mái lắm, cậu phải đi tắm rửa.
Kỷ Ương Nam vẫn chưa tỉnh, Bạch Du đặt tay anh lên mặt mình, cọ cọ mấy cái mới xách ấm nước rời đi.
Có y tá đến kiểm tra phòng, Bạch Du không biết đi đâu lấy nước, liền đi hỏi người ta.
"Cậu đi xuống tầng một, rẽ trái ở chỗ cầu thang."
"Vâng, cảm ơn."
Y tá ngửi thấy một mùi pheromone của Alpha trên người cậu, lập tức nhíu mày, Omega trước mắt từ mí mắt trở xuống da đều đỏ ửng lên, ngoại hình xinh đẹp, chỉ là ăn mặc rất bình thường.
Cô còn định hỏi người ta từ đâu đến, Omega đã xách ấm nước rời đi, cô quay mặt lại "chậc" một tiếng, người đó chắc là không nghe thấy, chỉ một lòng đi về phía trước, cô nhìn thấy gáy trần của Omega, trắng nõn một mảng, chỉ có chính giữa là đỏ đến quá mức.
"Là người nhà à?" Cô lẩm bẩm.
Căn phòng bệnh ở cuối hành lang cô không đến, tối hôm qua đã nhận được chỉ thị nói không có tình huống đặc biệt thì cứ ở ngoài chờ, cô tự nhiên nghe theo sắp xếp, đầu tiên là kiểm tra các phòng khác, cuối cùng đẩy xe chuẩn bị vứt bông gòn khử trùng.
"Này."
Có người vỗ vai cô, vừa quay đầu lại đã thấy một người đàn ông đang ôm hoa.
Cũng là một Omega.
"Cậu là?"
"Kỷ Ương Nam ở phòng bệnh nào?"
Cô nói: "Ở trong cùng hành lang tầng ba, cậu đến thăm à?"
"Đúng vậy, tôi có giấy thông hành, cô yên tâm, không phải người xấu."
Cậu ngoại hình rất xinh đẹp, giọng nói cũng hay.
"Tôi không có ý đó." Cô giải thích: "Nhưng cậu tốt nhất là đợi một lát nữa hãy đi, người đó hình như chưa tỉnh."
"Không sao, tôi đi gọi người đó."
Cậu ôm hoa đi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!