Sáng sớm thứ 7, Bạch Du tỉnh dậy trên chiếc giường ở gác xép, bầu trời bên ngoài vừa mới hửng sáng, cậu nằm sấp bên cửa sổ nhỏ, không khí mùa xuân thoang thoảng một lớp sương mỏng, xem ra hôm nay là một ngày trời âm u.
Cậu mặc quần áo xuống lầu, đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm, đúng 5 giờ sáng, cậu vào bếp vo gạo trước, nước lạnh buốt, làm cậu hít một hơi khí lạnh, lúc nấu cơm cố gắng giảm tiếng ồn, cậu lấy ra những miếng bánh mì còn lại, sau đó luộc ba quả trứng, ngoài ra còn làm thêm một quả trứng rán, Kỷ Minh Trác kén ăn, ghét nhất là ăn trứng luộc, cho nên Bạch Du chỉ có thể thay đổi cách làm cho cậu bé, mọi thứ chuẩn bị xong mới vào phòng tắm lấy quần áo bẩn ra giặt.
Tô Diệp ngáp dài xuất hiện ở góc cầu thang, vừa hay gặp Bạch Du đang ôm chậu giặt đồ từ sân sau đi vào, đôi tay lạnh cóng đỏ bừng, tuy đã sang xuân, nhưng nhiệt độ sáng sớm cũng rất thấp, huống hồ là nước, không khác gì hầm băng là bao.
"Sao dậy sớm thế?" Tô Diệp dùng mu bàn tay thử nhiệt độ của cậu, "ai" một tiếng: "Dùng nước nóng đi chứ."
Bạch Du lắc đầu, nói không sao, tay cậu vốn dĩ đã có nhiều vết chai, cảm giác nhiệt cũng không tốt, giặt lâu cũng không thấy lạnh lắm.
"Không kịp đun nước, em làm xong những việc này, phải đi nhà thờ sớm."
"Hôm nay lại là cuối tuần rồi à?"
Bạch Du: "Vâng."
Tô Diệp lấy chiếc chậu trong tay cậu đặt lên hông, nói: "Em ăn chút gì hẵng đi, không vội."
Bạch Du cong mắt cười: "Vâng, có việc gì thì đợi em về rồi làm cũng được."
"Không cần em đâu, để Du Du làm cũng được."
Lời nói là vậy, nhưng Bạch Du không nỡ làm phiền Du Du, "Cậu ấy có việc của mình."
Tô Diệp định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
7 giờ rưỡi, Bạch Du chuẩn bị ra ngoài, đi được vài bước thì phát hiện mình quên mang theo con búp bê định tặng cho Thời Xuân, liền vội vàng chạy về gác xép lấy, để tránh tình huống như lần trước, cậu giấu con búp bê vào túi lót bên trong áo khoác.
Vừa bước ra khỏi cổng lớn, liền nghe có người gọi cậu, cậu quay đầu lại phát hiện là An Minh Giang, mặc đồ ngủ hỏi cậu đi đâu.
Bạch Du lúng túng đứng đó, nói thật: "Đi nhà thờ làm lễ ạ."
"Làm lễ? Là gì vậy?"
Y dường như thật sự không hiểu, Bạch Du nói cho y biết: "Chính là cầu nguyện, tôi cầu nguyện cho phu nhân."
An Minh Giang vuốt lại mái tóc dài đến mang tai, y tuy đã hơn 30, nhưng trông vẫn rất trẻ, sinh một đứa con cũng không làm tổn hại đến nhan sắc của y, y nhíu mày: "Nhà này mê tín thế? Cầu nguyện là bệnh có thể khỏi sao? Nhưng cũng phải, nếu không mê tín, sao có thể tìm một đứa con dâu nuôi từ bé để xung hỉ cho con trai?"
Tim Bạch Du thắt lại, không biết trả lời thế nào, ánh mắt của An Minh Giang lướt trên người cậu, giống như mang theo gai nhọn, đâm cậu đến không đứng vững.
Cậu cúi đầu ra vẻ không dám nhìn người, An Minh Giang bảo cậu ngẩng mặt lên, Bạch Du đành phải làm theo.
"Trông cũng không tệ, cậu làm con dâu nuôi từ bé cho... Kỷ Ương Nam mấy năm rồi?" An Minh Giang hỏi.
"8 năm."
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? 17?"
Bạch Du nhỏ giọng nói: "18 tuổi."
"18 rồi à?" An Minh Giang nhếch mép cười đầy ẩn ý, "Cậu đi đi, cầu nguyện cho thành tâm vào, biết đâu phu nhân nhà cậu cũng nhanh khỏi hơn."
Hình như trong lời nói có ý khác, nhưng Bạch Du không đoán ra được, An Minh Giang quay trở vào nhà, cậu mới thở phào nhẹ nhõm quay người ra ngoài.
Thời gian không còn sớm nữa, cậu vẫn đi đường tắt chạy qua đó, trên đường giẫm lên những chiếc lá rụng dưới chân, trong tay nắm chặt cuốn sổ tay giáo quy.
Trong nhà thờ chỉ có lác đác vài Omega, Thời Xuân không có ở đó, Bạch Du thở hổn hển ngồi ở mép gần cửa lớn, vị trí này rất dễ thấy, chỉ cần Thời Xuân từ cửa bước vào nhất định sẽ nhìn thấy cậu.
Cậu lấy con búp bê ra, chỉnh trang quần áo cho nó, điểm điểm vào đầu nó nói: "Hôm nay cậu sẽ về nhà với Thời Xuân đấy, có vui không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!