Chương 13: Kỷ Đình Vọng

Ba của Kỷ Ương Nam, Kỷ Đình Vọng, là một Alpha rất có uy tín trong quân đội liên minh, Bạch Du chưa từng gặp ông, trong ngôi nhà này, dường như cũng không có ai nhắc đến tên ông.

Từ chỗ Tô Diệp, Bạch Du biết được tin ông sắp trở về.

"Tiểu Du."

Cậu và Tô Diệp đang nhặt rau trong bếp, bùn đất bám vào móng tay cô, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Bạch Du đã quá lâu không nhìn thấy bộ dạng này của Tô Diệp, rất giống với ngày cậu vừa mới được Phùng Vận Tuyết đưa từ khu ổ chuột về nhà.

Lúc đó Tô Diệp không vui.

"Em đây, chị Tô Diệp."

Phùng Vận Tuyết bị hen suyễn, sau khi nhận được lá thư đó, bà không hề xuống lầu, Tô Diệp đích thân chăm sóc bà, cả ngôi nhà đều tỏa ra một bầu không khí u ám nặng nề không thể xua tan.

Bạch Du nhớ lại, trước đây Tô Diệp đã nói vì bệnh của Kỷ Ương Nam mà ngôi nhà này chết chóc.

"Ông chủ sẽ trở về vào tuần sau." Tô Diệp gỡ lớp bùn đã khô cứng trên đầu ngón tay, cô quay mặt qua nói với Bạch Du: "Mấy năm nay ông ấy vẫn luôn đóng quân trong quân đội, nói là bận không thể thoát thân, chi bằng nói là không muốn trở về thì đúng hơn."

Bạch Du yên lặng nghe cô nói.

"Mấy năm thiếu gia bệnh nặng, Omega của ông ấy đã mang thai." Vẻ mặt Tô Diệp nghiêm trọng, cay đắng nói: "Ông ấy không chỉ có một mình phu nhân là vợ."

Bạch Du biết, ngay cả Alpha ở khu ổ chuột cũng sẽ có rất nhiều Omega, huống hồ là Alpha cấp cao như ba của Kỷ Ương Nam.

"Lúc đó không có bác sĩ nào có thể chữa khỏi cho thiếu gia, Omega đó chê trong nhà xui xẻo, đã dọn ra ngoài, đi một mạch 8 năm."

Từ miệng của Tô Diệp, Bạch Du nhận ra, Phùng Vận Tuyết ban đầu không hề bài xích Omega đó, nhưng họ chê bai Kỷ Ương Nam bị bệnh khiến Phùng Vận Tuyết không thể chịu đựng được nữa.

"Họ đều tưởng thiếu gia không sống được."

Một Alpha nhỏ tuổi sắp chết, khi tất cả mọi người đều cho rằng anh không thể qua khỏi mùa đông lạnh giá, anh lại hết bệnh, sống đến 20 tuổi.

"Sao đột nhiên muốn trở về chứ? Sao lại là bây giờ chứ..." Bùn trên đầu ngón tay bị cô dụi vào mắt, giọng cô lo lắng: "Phu nhân bị bệnh, thiếu gia còn một năm nữa mới có thể rời khỏi quân đội, thế mà đúng vào lúc này..."

"Chị Tô Diệp..."

Bạch Du cứng đờ người nghe cô nói hết mọi chuyện, máu trong cơ thể như đông cứng, cậu cảm nhận được hơi lạnh.

"Tiểu Du, em còn nhớ lúc mới vào nhà này, chị đã nói gì với em không?" Tô Diệp nhìn chằm chằm vào cậu, giống như muốn tìm ra câu trả lời từ trên mặt cậu.

Cậu đương nhiên nhớ, chủ nhân duy nhất của ngôi nhà này là Kỷ Ương Nam.

Bây giờ là, sau này cũng vậy.

Vào đêm trước khi Kỷ Đình Vọng trở về, Bạch Du nhận ra tâm trạng của Kỷ Ương Nam không ổn, làm cậu rất đau.

(......)

"Em định mua một ít hạt giống mới ở vườn hoa." Cậu dùng đầu ngón tay vẽ lên đôi mày sâu của Kỷ Ương Nam, nhẹ nhàng nói: "Trồng gì thì tốt ạ?"

"Tùy cậu."

Kỷ Ương Nam định đứng dậy, Bạch Du nhỏ giọng gọi tên anh, cậu co mình vào lòng Kỷ Ương Nam, sự si mê trong mắt không thể che giấu, "Em muốn trồng loại anh thích."

"Tôi không có loại hoa nào thích cả." Kỷ Ương Nam đứng dậy khỏi người cậu, ban đêm nhiệt độ vẫn còn hơi thấp, da thịt đột nhiên tiếp xúc với không khí, Bạch Du rùng mình một cái.

Pheromone trong không khí giao hòa, Kỷ Ương Nam lùi về phía mép giường, cách cậu rất xa, Bạch Du thất thần một lúc lâu, sau đó dán liền miếng băng keo đã bị ném sang một bên không còn dính nữa lên sau gáy.

Cậu cố gắng hết sức để làm Kỷ Ương Nam vui vẻ, chậm rãi bò từ trên giường qua, ga giường đã bẩn, cậu xấu hổ, gò má nóng bừng, nhưng vẫn nhìn Kỷ Ương Nam với ánh mắt chân thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!