Sáng thứ bảy Bạch Du đến nhà thờ, vì có việc đột xuất ở nhà nên bị trễ giờ, cậu đi đường tắt chạy lon ton qua đó.
Do đến muộn, nhà thờ rất đông người, linh mục đứng trước cây thánh giá đọc Kinh Thánh, để không ảnh hưởng đến người khác, sau khi vào cửa, Bạch Du đi vòng theo bậc thềm rìa ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy Thời Xuân, thầm nghĩ có lẽ tuần này có việc không đến được, bèn chuyên tâm cầu nguyện.
Kỷ Ương Nam hôm nay đưa Phùng Vận Tuyết đến bệnh viện quân khu của liên minh, trước đây luôn muốn để Alpha đưa mình đi khám, nhưng hiện tại chữa khỏi bệnh cho phu nhân là quan trọng nhất, những việc khác đều là thứ yếu.
Cậu thành kính cầu nguyện bệnh của phu nhân mau chóng khỏi, cũng cầu nguyện lần nghỉ phép này của Kỷ Ương Nam có thể ở nhà lâu hơn một chút.
Thời Xuân đến muộn lúc buổi cầu nguyện kết thúc, bím tóc nhỏ sau gáy đã dài ra một chút, cậu ta ngồi phịch xuống bên cạnh Bạch Du, dùng lòng bàn tay quạt gió cho mình, những nốt tàn nhang trên mặt vì chạy mà đỏ bừng lên.
"Kết thúc rồi, sao cậu mới đến?" Bạch Du vuốt lại mái tóc bên tai cho cậu ta.
"Ngủ quên mất." Thời Xuân ngại ngùng nói: "Huấn luyện viên có điểm danh không? Có phải đã phát hiện tôi không có mặt không? Toang, lại phải chép phạt tiếp."
"Không có, hôm nay không thấy ông ấy đâu."
Thời Xuân "à" một tiếng dài, trêu chọc nói: "Ông ấy chắc cũng ngủ quên đấy."
"Có lẽ vậy." Bạch Du cười cười.
Các Omega trong nhà thờ đã đi gần hết, trước cây thánh giá chỉ còn mỗi hai người họ, Thời Xuân dựa vào vai Bạch Du nói chuyện phiếm, cuối cùng mới nói đến chuyện chính.
"Tiểu Du, ba mẹ tôi tìm cho tôi một Alpha rồi, tôi sắp kết hôn."
Tim Bạch Du ngừng đập, quay người lại, "Thật sao? Khi nào?"
"Ngay trong tuần này."
"Vậy cậu đã gặp người đó chưa? Alpha đó, nhà người đó ở đâu, có xa không? Người thế nào, có tốt không?"
"Không biết, chắc không xa đâu." Thời Xuân gãi gãi đầu, dựa vào người Bạch Du, "Ba mẹ tôi nói, có lẽ tuổi tác lớn hơn tôi một chút, nhưng rất có tiền."
"Có tiền à..." Bạch Du lẩm bẩm: "Có tiền cũng tốt."
"Tôi cũng thấy vậy, còn hơn những Alpha vừa xấu vừa không có tiền."
Trong lòng Bạch Du có một nỗi cô đơn không nói thành lời, nhưng cậu cảm thấy mình như vậy là không đúng, cậu nên mừng cho Thời Xuân.
"Vậy sau này cậu còn đến làm lễ không? Chúng ta vẫn có thể gặp nhau không?"
"Đương nhiên!" Thời Xuân nắm lấy tay cậu, trách móc nói: "Tôi sẽ đến, tôi không nỡ không gặp cậu đâu, cậu còn chưa mời tôi ăn kẹo mừng sinh con của cậu nữa mà, nhưng xem ra, cậu phải ăn kẹo cưới của tôi trước đấy."
Thời Xuân trông có vẻ tâm trạng tốt, Bạch Du mím môi cười cười, hỏi cậu ta: "Vậy cậu đã định ngày chưa? Kẹo cưới của tôi phải đưa cho tôi vào lần làm lễ tiếp theo nha."
"Không thành vấn đề."
"Thời Xuân."
"Sao vậy?"
Thật lòng mà nói, Bạch Du rất không nỡ xa cậu ta, miệng nói là một chuyện, nhưng thực sự đã kết hôn, có gặp được hay không lại là chuyện khác, đợi Thời Xuân có Alpha, còn có con, lập thành một gia đình mới, cơ hội gặp mặt của họ sao có thể như bây giờ được.
Càng nghĩ càng không nỡ, Bạch Du nắm lấy tay cậu ta, nắm trong lòng bàn tay rất nhẹ nhàng x** n*n, cậu nói: "Đợi tuần sau, tôi tặng cậu một món quà, coi như là chúc mừng cậu kết hôn."
"Thật à? Là gì là gì?" Thời Xuân nóng lòng nói: "Cậu mau nói cho tôi biết đi."
Bạch Du nghĩ đến tấm vải mua từ tiệm vải trong nhà, cậu định may cho Thời Xuân một bộ quần áo.
"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Bạch Du hiếm khi úp mở với cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!