Bạch Du dậy sớm, đêm hôm trước nửa mê nửa tỉnh thực ra không ngủ ngon lắm, Kỷ Ương Nam vẫn đang ngủ bên cạnh cậu, ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm voan mỏng manh chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ của anh một lớp ánh sáng.
Phục tùng.
Bạch Du làm sao có thể không nhớ được, điều thứ hai trong quy tắc giáo huấn Omega mà cậu đã học thuộc lòng.
Cậu không nên và cũng không có quyền chống đối Alpha của mình.
Kỷ Ương Nam hình như không thích cậu lúc nào cũng nhắc đến chuyện mang thai, là không thích trẻ con sao? Hay là... không thích cậu?
Một khi ý nghĩ này nảy sinh thì làm thế nào cũng không thể thoát ra được, Bạch Du cố gắng loại bỏ ý nghĩ này, chậm rãi nằm sấp trên giường đối diện với Kỷ Ương Nam, Alpha đang ngủ say không có vẻ xa cách như thường ngày, trong lòng Bạch Du như có một dòng sông chảy qua.
Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ ở bên cạnh Kỷ Ương Nam, từ năm 10 tuổi đã như vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi.
Cậu rất nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Kỷ Ương Nam đặt bên gối, dùng môi đặt lên đó một nụ hôn.
Sáng sớm, những bông hoa nguyệt quý ở sân trước tòa nhà nở rộ, Bạch Du cắt vài bông mang vào phòng của Phùng Vận Tuyết cùng với bữa sáng.
"Thưa phu nhân, ăn sáng thôi ạ."
Cậu đặt bữa sáng lên tủ đầu giường của Phùng Vận Tuyết, sau đó cho bà xem những bông hoa trong tay.
"Phu nhân xem, hoa nguyệt quý nở rất đẹp, hôm nay có muốn xuống lầu không, bên ngoài trời nắng đẹp lắm."
Phùng Vận Tuyết khoác lên mình chiếc áo ngủ bằng tơ lụa, mím môi ho mấy tiếng, Bạch Du còn chưa kịp cắm hoa vào bình trong phòng, đã vội vàng chạy qua vỗ lưng cho bà.
"Lát nữa gọi Tô Diệp đưa tôi xuống là được."
"Vâng." Bạch Du nhắc nhở: "Phu nhân nhớ uống thuốc ạ."
Phùng Vận Tuyết ừ một tiếng, Bạch Du thấy bà ăn uống có vẻ ổn mới yên tâm.
Gần trưa, là Kỷ Ương Nam dìu Phùng Vận Tuyết xuống lầu, họ trò chuyện bên cạnh những bông hoa nguyệt quý đang nở rộ trong vườn, Bạch Du ở sân sau giặt tấm ga giường bị bẩn vì l*m t*nh hôm qua.
Một đống quần áo đột nhiên bị ném vào trong chậu gỗ, Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn thấy Du Du.
Bím tóc của Du Du hôm nay cũng được tết rất đẹp, Bạch Du cúi người xuống nhấn đống quần áo vào trong nước, sau đó nói với Du Du: "Để tôi giặt, cậu đi làm việc của mình đi, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát."
"Cần cậu ra lệnh cho tôi chắc?"
Du Du chưa bao giờ có vẻ mặt tốt với Bạch Du, cô biết rõ con người của Bạch Du, cũng chính vì biết tính khí của cậu, nên mới dám ra vẻ ta đây với cậu như vậy, nhưng điều quan trọng nhất là, cho đến bây giờ cô vẫn cho rằng Bạch Du đã cướp mất vị trí của mình, nếu không phải là Bạch Du, vị trí Omega của thiếu gia sẽ là của cô.
Càng lớn càng không cam tâm, cô không muốn làm người hầu cả đời.
Khóe mắt cô liếc nhìn tấm ga giường mà Bạch Du đang vò trong tay, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, không có lý do cũng không có nguyên do, nhưng cô biết tại sao gần đây Bạch Du lại giặt ga giường thường xuyên như vậy, cô cắn môi dậm chân, hung hăng nói một câu: "Giặt cho sạch vào."
"Được."
Nước ngâm xà phòng trong chậu nổi lên mấy quả bong bóng, Bạch Du hứng trong tay thổi một cái, nhìn chúng vỡ tan dưới ánh mặt trời.
Buổi chiều Kỷ Ương Nam đưa cậu ra phố.
Tài xế trong nhà 2 năm trước bị bệnh không đến nữa, thỉnh thoảng Phùng Vận Tuyết muốn ra ngoài sẽ gọi người khác đến lái, hôm nay là Kỷ Ương Nam lái xe, họ đến một cửa hàng vải ở phố trung tâm.
"Tặng cái này sao ạ?" Bạch Du không rành về việc chọn vải, cậu đi theo sau Kỷ Ương Nam, chân trước chân sau, nói với Alpha: "Đều rất đẹp, tam phu nhân Kiều rất trẻ, cảm giác mặc gì cũng đẹp."
Kỷ Ương Nam chọn một tấm lụa màu xanh nhạt, trên đó thêu hình hoa và chim màu vàng, Bạch Du nhìn không chớp mắt, luôn miệng khen đẹp.
"Cậu chọn một cái đi." Anh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!