An Niên sinh ra vào một mùa đông tuyết rơi dày.
Liên minh bất ổn, chiến sự nổ ra liên miên, mùa đông ở khu ổ chuột lạnh lẽo lạ thường, quần áo chỉ vừa đủ che thân. Năm cậu 7 tuổi, người anh trai Alpha của cậu vì ra ngoài mua thức ăn mà bị chết cóng trong con sông ven bờ. Cậu không có cha, mẹ là một Omega nam rất xinh đẹp, cậu và anh trai cũng không cùng một cha. Năm cậu 9 tuổi, mẹ lại sinh thêm một người em trai Omega.
Omega không có giá trị, An Niên biết điều này từ khi còn nhỏ. Omega xinh đẹp có thể dùng cơ thể để đổi lấy những thứ mình cần, kể cả mẹ của cậu. Các Alpha trong khu ổ chuột luôn dùng ánh mắt hiểm độc và tàn ác như báo săn để nhìn mẹ, và những lời đàm tiếu bẩn thỉu không chịu nổi cũng luôn lọt vào tai cậu. Nhưng cậu cảm thấy mẹ rất tốt, nói chuyện rất dịu dàng, trên người cũng luôn thoang thoảng mùi hương, cậu biết đó là pheromone.
Đối với cậu, dùng năng lực của mình để mang thức ăn về cho cậu và em trai, chính là người mẹ tuyệt vời nhất.
Vào cuối mùa đông năm 10 tuổi, sau một trận tuyết nhỏ, em trai bị bệnh mãi không khỏi, mẹ mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc em. Sau đó, mẹ cũng đổ bệnh, trách nhiệm mua thức ăn liền đặt lên vai An Niên, cậu cầm tiền mẹ đưa rời khỏi khu ổ chuột.
"Niên Niên, nhớ kỹ, sau khi ra ngoài, phía bắc của liên minh có một bến tàu, ở đó có thức ăn rẻ." Việc chăm sóc em trai ngày đêm đã sớm vắt kiệt sức lực của mẹ, vẻ mệt mỏi và kiệt sức hằn sâu trên khuôn mặt mẹ, nói chuyện cũng không nhịn được mà ho khan. Mẹ ôm đứa em vẫn còn là trẻ sơ sinh vào lòng, gò má em trai đỏ bừng, nhắm mắt mãi không tỉnh. Mẹ véo nhẹ chóp mũi cậu, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng nói mình từ đâu đến, lau mặt sạch sẽ, miệng ngọt một chút, biết không?"
"Con biết rồi ạ."
Những việc mẹ bảo cậu làm, cậu đều sẽ làm thật tốt. Nhà đã hai ngày không có gì ăn, bây giờ cậu là anh trai, phải chăm sóc tốt cho mẹ và em trai.
"Đợi con về nhé, mẹ."
Khu ổ chuột rất ít khi thấy mặt trời, An Niên đi xuyên qua những con hẻm tối tăm ẩm ướt để tránh đám người ồn ào, cứ thế đi thẳng về phía bắc, khuôn mặt trắng bệch trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời đột ngột chiếu rọi trên đỉnh đầu.
Trong chiếc túi cũ nát là 10 đồng mẹ đưa, cậu phải mua đủ thức ăn cho cả nhà trong một tuần, nhưng điều cậu lo lắng bây giờ là, liệu có nên đưa mẹ và em trai đi khám bác sĩ không.
Khu ổ chuột không có bệnh viện, và chỉ có Alpha mới đủ điều kiện để nộp đơn lên liên minh, sau khi được liên minh phê duyệt mới có cơ hội đến trạm y tế một lần, mà nhà họ lại không có Alpha.
Đường đi quá lạnh, An Niên đi bộ rất lâu, lòng bàn chân đau rát. Cậu mua được thức ăn như ý muốn, dòng người đông đúc ở bến tàu xô đẩy An Niên khiến cậu không ngừng tiến về phía trước. Cậu ôm chặt đồ trong lòng chạy đi, trên đường trở về, cậu phát hiện một mảnh ruộng rau bị tuyết trắng bao phủ, vài con chó hoang đang gặm rau. An Niên tiện tay nhặt một cành cây nhỏ dưới đất lên xua đuổi.
"Không được ăn! Chó hư! Không được ăn trộm đồ người ta trồng!"
Lũ chó hoang chạy tán loạn, An Niên nắm chặt cành cây đứng đó ngơ ngác, cảm thấy mình là một đứa trẻ hư. Lũ chó chắc chắn là đói lắm mới ăn, sao mình có thể nói chó hư, mình mới là đứa trẻ hư.
Thôi bỏ đi, đều bị mình đuổi chạy cả, cậu thầm nói mấy câu xin lỗi trong lòng xong liền tiếp tục đi bộ về nhà.
Bến tàu cách khu ổ chuột quá xa, đi đi về về đã tốn của An Niên cả một ngày. Màn đêm mùa đông buông xuống quá nhanh, An Niên nương theo ánh trăng mờ ảo tìm được con hẻm lúc ra đi.
Tối quá, cậu có hơi sợ hãi, bên tai là những tiếng chửi bới ồn ào, cậu cúi đầu ôm đồ trong lòng rảo bước nhanh về nhà.
Mẹ đã ôm em trai ngủ từ lâu, cậu đóng cửa lại, sau đó đẩy chiếc bàn cao hơn mình rất nhiều ra chặn sau cửa, cuối cùng mới ngồi xổm xuống bên giường mẹ.
"Mẹ ơi, con về rồi."
Cậu chỉ nghe thấy tiếng ho không ngớt, khuôn mặt xinh đẹp của Omega gầy đến mức khẽ biến dạng, thở hổn hển một lúc lâu mới hoàn hồn, "Là Niên Niên à."
"Là con đây mẹ." An Niên đặt thức ăn mua được ra trước giường, trong đó có một mẩu bánh mì hết hạn, là cậu cầu xin người ta bán cho mình, "Bánh mì, cho em trai ăn."
Mẹ yếu ớt cười cười: "Em trai không ăn được bánh mì đâu, con đi đun ít nước sôi, ngâm cái này vào, khuấy cho nó nhuyễn ra một chút, sền sệt một chút, mẹ đút cho em ăn."
An Niên thích nhất là giúp mẹ làm việc, lập tức xung phong: "Để con đút, mẹ ăn cơm nghỉ ngơi đi ạ."
"Niên Niên ngoan quá."
An Niên rất biết chăm sóc trẻ con, lúc mẹ và em trai chưa bị bệnh, chính cậu là người mỗi ngày ôm em trai chơi và cho ăn, cậu còn biết kể chuyện nữa.
Cậu vẫn luôn nghĩ là do mùa đông quá lạnh nên mới bị bệnh, khu ổ chuột mỗi năm vào mùa đông đều có rất nhiều người chết, đa số là Omega. Chỉ cần họ vượt qua được mùa đông này là sẽ khỏi thôi. Thế nhưng bệnh của em trai ngày càng nặng, mẹ lo lắng đến mất ngủ, ban đêm ho ra máu. Vào ngày An Niên một lần nữa ra ngoài mua thức ăn, mẹ vì giả làm Alpha đến trạm y tế mua thuốc mà bị trừng phạt đuổi về nhà.
Sau khi An Niên về đến nhà liền nhìn thấy người Omega đầy vết thương, sợ đến mức nước mắt lưng tròng. Mẹ an ủi cậu không sao, chỉ là hơi mệt một chút. Em trai cũng khóc không ngừng, khuôn mặt nhỏ bé tím bầm lại, cậu hoàn toàn hoảng loạn.
Cậu cần tiền, cũng cần một Alpha đưa mẹ và em trai đi khám bệnh.
Mùa đông chưa kết thúc, tuyết cũng chưa ngừng rơi, An Niên gặp được Phùng Vận Tuyết đến khu ổ chuột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!