Chương 17: Lòng Dũng Cảm Của Tiểu Hồ Ly

Tần Hoán dập tắt điếu thuốc

Hắn hơi híp mắt,

"Anh không biết đâu, em cho anh nhìn thử xem?"

Mà hình điện thoại nhỏ xíu xem không đã, hắn quyết định nhanh chóng đi lấy laptop lên giường, theo bản năng thò tay tính tìm bao thuốc lá, lại ngừng một chút, rồi rút tay về.

Giang Phù chỉ thấy ống kính lắc lư một hồi, sau đó tầm nhìn rơi vào vạt áo đã mở ra một nửa của Tần Hoán, lộ ra xương quai xanh bén nhọn cùng một mảng cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện.

Y bất an hỏi: Anh đang ở đâu?

Tần Hoán cho y một ánh nhìn dò xét, vươn một tay đỡ đầu nằm nghiêng xuống giường,

"Còn em thì sao, em tính cho anh xem cái gì đây?"

Giang Phù lại hỏi:

"Đêm nay anh không về thật à?"

Ừm.

Giang Phù có hơi mất mát,

"Công việc gì mà gấp gáp thế chứ?"

Tần Hoán không đáp lời.

Giang Phù lại nói:

"Cơ mà trời mưa lớn như vậy, thôi anh cũng đừng đi ra ngoài."

Tần Hoán nở nụ cười,

"Miệng cứng như thế, mà phía dưới lại rất mềm."

Giang Phù ngẩn ngơ, lông mày lập tức nhíu chặt,

"Anh sao lại... Đồ hạ lưu!"

Tần Hoán nói:

"Em không thích à? Nếu không thích thì gọi video cho anh làm gì?"

Chút đạo đức mà Giang Phù vất vả học được từ nhân gian cũng bị hắn giày xéo đến không còn tí gì, y biệt nữu mà nói:

"Chỉ muốn nhìn xem anh còn sống hay không thôi."

Tần Hoán thả nhẹ giọng,

"Xin lỗi nha, để em canh nhà một mình." Hắn ôn hòa cười nói,

"Trong chăn có gì đó, không thể cho anh nhìn một cái à?"

Giang Phù vừa nghe lời này, bỗng nhiên đỏ vành mắt, cảm giác tủi thân đột ngột cào một cái trong lòng y.

Nhưng y lại cảm thấy bản thân không có tư cách gì để tủi thân, mình chính là con hồ ly đáng ghét đã bỏ rơi hắn cơ mà.

Cho nên y không nhịn được mà muốn dũng cảm hơn một chút, y muốn nghe giọng Tần Hoán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!