Lạc Tầm Phong nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Chỉ Ngọc, đại khái là không nhớ rõ chính mình đã làm gì trong lúc nửa tỉnh nửa mê.
Ngủ hồ đồ? Hắn cười bỏ tay xuống, muốn xoa khuôn mặt buồn ngủ mông lung của Thẩm Chỉ Ngọc, nhưng cuối cùng vẫn là không dám.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, "Canh giờ nào rồi?"
Lạc Tầm Phong lấy quần áo trên giá xuống mặc cho y, "Ước chừng còn sớm, Thập Ngũ còn chưa tới đây."
Bọn họ rửa mặt xong đi ăn sáng, sau đó Thẩm Chỉ Ngọc đi Phương phủ, Lạc Tầm Phong chờ y ở trong trang.
Nhưng khi Thẩm Chỉ Ngọc đến Phương phủ, người hầu Lạc Tầm Phong nói, đã chết.
"Đã chết!" Lạc Tầm Phong nghe xong tin tức Thẩm Chỉ Ngọc mang về, giật mình hỏi, "Chết như thế nào?"
Thẩm Chỉ Ngọc nói: "Trước ngực bị vuốt nhọn gây thương tích, da tróc thịt bong."
"Diêu Tùng?!"
Thẩm Chỉ Ngọc gật đầu nói, "Hẳn là vậy."
"Ta nên nghĩ tới sớm," Lạc Tầm Phong cả giận nói, "Người hầu của Phương phủ, Huyết linh chi không thấy tung tích, bạc không rõ nguồn gốc… Kỳ thật Huyết linh chi vẫn còn trong Phương phủ, Diêu Tùng mua được tên gia bộc này, giấu Huyết linh chi đi rồi!" Mà lúc này giết người diệt khẩu, lại cướp đi Huyết linh chi.
"Đồ nhi!" Ngoài viện bỗng truyền tới tiếng hô của Mục Trì, ngay sau đó liền thấy ông khiêng một người mặc đồ đen đi vào, "Đồ nhi, ta nhặt được người ở bờ sông."
Người nọ toàn thân ướt nhẹp, có lẽ là bị ngâm nước sông. Mục Trì đặt gã xuống đất, Lạc Tầm Phong vừa nhìn, khiếp sợ hô: "Yến Cửu Phi?!"
Thẩm Chỉ Ngọc cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Mục Trì hỏi: "Các ngươi quen nhau?"
Lạc Tầm Phong đi qua, lắc lắc người hôn mê: "Yến Cửu Phi, Yến Cửu Phi…"
Yến Cửu Phi mờ mịt mở mắt, vừa thấy là Lạc Tầm Phong, mừng rỡ nói: "Lạc đại hiệp? Cứu mạng a, có người muốn giết ta!"
Lạc Tầm Phong: "Giang Vũ Nhi?"
"Không phải, là cái người hôm qua đuổi theo ngươi!"
"Diêu Tùng?" Lạc Tầm Phong ngạc nhiên hỏi, "Vì sao gã muốn giết ngươi?"
Yến Cửu Phi cũng thật khó hiểu, "Ta cũng không biết, ta chính là ở trong nha môn nghe gã và một tên Công công nói mấy câu, gã liền xông tới muốn giết ta! Nếu không phải ta chạy mau, nửa đường nhảy sông, hiện tại sợ là mất mạng!"
Lạc Tầm Phong: "Ngươi đi nha môn làm gì?"
Lúc này Yến Cửu Phi mới nhớ tới Lục Tri Niên, vội la lên: "Lục Lục… Lục tiền bối phát độc rồi!"
"Cái gì?!" Mặt Lạc Tầm Phong trầm xuống, nghĩ nghĩ, đứng lên đi ra ngoài, "Ta đi tìm Huyết linh chi."
"Lạc Tầm Phong, ngươi đứng lại!" Thẩm Chỉ Ngọc hô, "Ngươi muốn đi tìm Diêu Tùng?"
Lạc Tầm Phong gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."
Thẩm Chỉ Ngọc nói: "Hiện tại trong nha môn đều là người của Vương phủ, cho dù ngươi lấy được Huyết linh chi, ngươi muốn thoát thân thế nào?"
Lạc Tầm Phong đi tới, ngồi xổm xuống nhìn y nói: "Không có việc gì, ta có biện pháp."
"Ngươi…" Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút, nói, "Để cho sư phụ đi cùng ngươi."
Mục Trì cũng nói: "Đúng, thêm người thêm tay*."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!