Hồi lâu, đầu bên kia điện thoại cũng không có lên tiếng, Thiệu Khâm biết như vậy rất đột ngột, thật ra lời vừa ra khỏi miệng xong chính bản thân anh cũng thấy giật mình, nhưng không muốn thu hồi lại.
Vì vậy anh thử hối thúc thăm dò: "Giản Tang Du?"
"Để tôi kêu nó nghe." Giọng nam trầm trầm bình tĩnh vang lên, Thiệu Khâm ấm ức nhìn lại số điện thoại…… Đây chẳng phải số điện thoại của Giản Tang Du sao?
Cho nên Giản Tang Du vừa "Alo" một tiếng ngài Trung Úy đang không vui lập tức nổi giận: "Sao anh của em lại nghe điện thoại của em?"
Giản Tang Du không hiểu vì sao anh lại nổi giận, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Lúc nãy, em bận tắm cho Mạch Nha."
Thiệu Khâm nhẫn nhịn, tuy còn muốn nói chuyện kết hôn nhưng bây giờ hơi khó mở miệng, đã qua cơn kích động ban đầu nên giờ hơi lo lắng: "Mạch Nha ngủ rồi hả?"
"Anh của em đang kể chuyện cho nó nghe."
Giọng nói Giản Tang Du êm ái như tơ làm đáy lòng Thiệu Khâm ấm lên một chút trong nháy mắt. Tự nhiên trong đầu anh hiện lên cảnh cô dỗ cho Mạch Nha ngủ, vì vậy vô cùng mong đợi: "Giản Tang Du gả cho anh đi."
Lần này, đầu bên kia điện thoại vẫn yên lặng mấy giây như lần trước. Dường như còn vang lên hơi thở rối loạn, Giản Tang Du không xác định chắc chắn, hỏi lại: "Anh bị cái gì kích thích vậy?"
Thiệu Khâm không giải thích chỉ tiếp tục nói: "Chẳng lẽ em không muốn cho Mạch Nha một mái ầm gia đình?"
Lời nói của anh đâm vào yếu điểm của Giản Tang Du, nhớ tới con trai của mình khao khát tình thương của cha.
Nhưng Giản Tang Du vẫn cự tuyệt: "Thật xin lỗi, em không biết tại sao anh lại nói đến chuyện kết hôn, nhưng hôn nhân là một việc hết sức nghiêm túc, Thiệu Khâm….. Em không muốn anh phải hối hận."
Thiệu Khâm im lặng trong chốc lát, giọng nói khàn khàn: "Nhưng nghĩ đến việc kết hôn, người đầu tiên mà anh nghĩ trong đầu chính là em."
Ngón tay Giản Tang Du cầm điện thoại di động đột nhiên siết chặt hơn, tim đập nhanh muốn nổ cả lồng ngực.
Thiệu Khâm cười nhẹ: "Đừng trả lời anh gấp, hãy suy nghĩ thật kỹ."
Ngày hôm sau, lúc Thiệu Khâm đến thăm Giản Tang Du, thấy đôi mắt cô thành mắt gấu mèo, sắc mặt rất kém. Anh thấy hả hê, bứơc đến nói chế nhạo: "Còn nói không muốn gả cho anh?"
Giản Tang Du tức giận nhìn anh trừng trừng: "Em thuộc dạng không tim không phổi vậy đó có được không."
Vẻ mặt Thiệu Khâm khôi hài, nhếch mày hàm ý sâu xa: "Được, anh rất biết nhẫn nại."
Cửa phòng ngủ mở ra, Mạch Nha dụi dụi đôi mắt ngái ngủ cho tỉnh táo bước ra ngoài. Lúc thấy Thiệu Khâm thì vẻ mặt ngơ ngẩn, giây tiếp theo bóng dáng nho nhỏ chạy thật nhanh vào trong ngực của anh: "Chú, chú……."
Thiệu Khâm bắt được nó, ôm nhấc bổng thân thể nhỏ bé của nó lên, Giản Tang Du ở bên cạnh trong lòng run sợ. Mạch Nha thì vui mừng cười khanh khách không ngừng.
"Có nhớ chú không?" Thiệu Khâm tiếp được Mạch Nha, ôm đặt trên đùi xoa xoa tóc nó. Nhìn nó thật mềm mại, mặc chiếc áo ngủ nhỏ đáng yêu, trên mặt Thiệu Khâm không giấu được nụ cười: "Cao hơn rồi, mau trở thành một tiểu Nam Tử Hán đi."
Mạch Nha nghiêng đầu nhìn Thiệu Khâm, ôm ghì lấy cổ anh: "Chú, từ giờ về sau đừng đi nữa được không?"
Thiệu Khâm nghi ngờ nhăn lông mày lại, Mạch Nha ấm ức cong cái miệng nhỏ nhắn lên, lông mi dày rậm chớp chớp: "Có người xấu ăn hiếp cả nhà con, còn hại cậu vào bệnh viện, con cũng vì vậy mà không được đi học, mẹ không có việc làm….."
"Cục cưng" Giản Tang Du không vui liếc nó một cái, khuôn mặt căng thẳng cảnh cáo: "Không được nói bậy."
Sắc mặt Thiệu Khâm vẫn bình tĩnh, nhưng Giản Tang Du nhận ra trong đáy mắt anh đã rét lạnh. Cô đưa tay sờ sờ tóc Mạch Nha, yêu thương xoa xoa gò má nó vì đã chịu nhiều uất ức: "Ngoan, đi đánh răng, rửa mặt trước có được không?"
Mạch Nha miễn cưỡng trượt từ đùi Thiệu Khâm xuống, bị Giản Tang Du dắt vào nhà vệ sinh.
Giản Tang Du nặn kem đánh răng vào bàn chải đưa đến trước mặt nó, phát hiện tiểu quỷ đang đứng trên băng ngồi, vẻ mặt ấm ức, tâm tình sa sút, cái đầu nhỏ rũ xuống, khuôn mặt buồn buồn.
Giản Tang Du buồn cười, đưa tay kéo bạnh hai má của nó: "Tức giận à?"
Mạch Nha buồn bã ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự lên án: "Mạch Nha không có nói dối, tại sao không cho con nói cho chú nghe?"
Giản Tang Du không biết phải làm sao giải thích để đứa trẻ hiểu, không lẽ nói tất những việc này đều là do mẹ Thiệu Khâm ban tặng ư? Chỉ có thể ôm bả vai gầy của con trai an ủi: "Chúng ta phải học cách tự mình xử lý vấn đề, không thể chuyện gì cũng lệ thuộc vào chú được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!