Thiệu Khâm im lặng nhìn Hà Tịch Thành, Hà Tịch Thành cũng không e dè nhìn trả lại anh, trên mặt không hề thả lõng. Đôi mắt u tối của Thiệu Khâm dần dần trở nên sắc bén, có vài phần nhuệ khí: "Dường như, ngay từ đầu cậu đã phản đối bọn tôi."
Hà Tịch Thành ngẩn người, từ từ dựa vào thành ghế, hồi phục lại trạng thái cợt nhã: "Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Giản Tang Du đã có đứa con, nhà cậu cũng sẽ không chấp nhận cô ấy, tôi chỉ quan tâm tới cậu như một người bạn thôi."
Thiệu Khâm hơi nở nụ cười lạnh: "Vậy tại sao vừa rồi cậu lại hỏi đứa bé ra đời khi nào?"
Hà Tịch Thành mím chặt môi mỏng, không nói.
Thiệu Khâm nghiêng người tới, ánh mắt chợt không có độ ấm: "Có phải cậu biết cái gì đó phải không? Chuyện này cũng có liên quan đến Tịch Tranh, cậu không thể cái gì cũng không biết."
Gương mặt tuấn tú của Hà Tịch Thành bình tĩnh, hờ hửng, sau tròng kính màu hổ phách ẩn giấu con ngươi khẽ co rút thật nhanh: "Tôi thì có thể biết được cái gì? Cậu thật lòng thiệt hả? Dáng vẻ của cậu như vây, hình như là thật lòng."
Thiệu Khâm nhìn anh ta một cái thật sâu, rồi dời tầm mắt đi: "Tôi đang hỏi vấn đề của cậu về đứa bé."
Hà Tịch Thành thở dài, tránh không vấn đề này, chỉ nói một cách thành khẩn: "Nếu như cậu không phải thật lòng, thì hãy buông tay ngay đi, đùa một chút thì không sao, chứ đừng chơi đến ra lửa. Một ngày nào đó cậu sẽ hối hận."
Hai mắt hung ác của Thiệu Khâm theo dõi anh ta sâu sắc, nhìn đến nỗi làm đầu óc anh ta tê dại.
Hà Tịch Thành nhíu lông mày, thử thăm dò, nói: "Có phải cậu cảm thấy …… Thiệu Trí cưỡng hiếp cô ấy, nên đau lòng, muốn bồi thường phải không?"
Thiệu Khâm vẫn lạnh lùng như cũ, không trả lời, Hà Tịch Thành nghĩ mình đã đoán đúng, sáng tỏ gật đầu một cái: "Dù sao cũng là mối tình đầu của cậu, có thể tốt với cô ấy một chút, chỉ là chơi đùa chán thì coi như xong, cho cô ấy một số tiền, còn không thì tìm cô ấy cho một người đàn ông tốt, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Cậu nhập ngũ đã mấy năm, cô ấy chịu không ít khổ sở."
"Làm sao cậu biết được?" Thiệu Khâm nhạy bén nhận ra chỗ khác thường. Hà Tịch Thành biết một chuyện, nhưng không nghĩ sẽ nói cho anh biết.
Hà Tịch Thành dừng lại một chút, cười qua loa ra tiếng: "Cậu vừa nói có liên quan đến Tịch Tranh, điều mà tôi biết cũng không nhiều."
Thiệu Khâm nghe lời nói của anh ta trước sau có sự mâu thuẫn, mặt không biến sắc, nhấp một ngụm rượu: "Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Thiệu Khâm nói lời này cực kỳ bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt, Hà Tịch Thành cũng không biết suy nghĩ thật trong nội tâm của anh, cân nhắc một lát: "Chuyện năm đó rất ầm ĩ, biết vì sao cái chân của anh trai cô ấy lại bị thương không?"
Đột nhiên, tim Thiệu Khâm nhảy dựng, cổ họng căng ra: "Có liên quan đến cô ấy?"
Hà Tịch Thành cúi người nhìn về phía anh, môi mỏng khẽ động đậy: "Giản Tang Du tự sát, cậu có biết không? Cái chân của anh trai cô ấy, chính vì muốn cứu cô ấy chuẩn bị nhảy lầu mới bị té trở thành như vậy…"
Con ngươi của Thiệu Khâm đen như mực co rút mãnh liệt, quanh quẩn bên tai vang lên lời nói của Hà Tịch Thành: nhảy lầu, tự sát.
Thật ra, nếu để ý chắc chắn sẽ không khó khăn để đoán được, người cao ngạo như Giản Tang Du, làm sao có thể dễ dàng tha thứ sự nhục nhã này. Cả sống lưng Thiệu Khâm cũng cảm giác lạnh lẽo cả lên. Hiện tại anh càng thêm sợ Giản Tang Du biết, Thiệu trí bày mưu tính kế với cô là có liên quan đến anh, do chính anh đưa đẩy.
Anh không dám tưởng tượng, đến lúc đó, Giản Tang Du nhìn anh bằng ánh mắt gì.
Hà Tịch Thành thấy Thiệu Khâm, vẻ mặt rõ ràng là kinh ngạc, híp khóe mắt hẹp dài: "Cậu nói Giản Tang Du, hận những người đã cưỡng hiếp cô ấy nhiều bao nhiêu………. Thiệu Khâm, thừa dịp bây giờ còn kịp, thu tay lại sớm một chút. Đùa với lửa cuối cùng chỉ hại người hại mình. Giản Tang Du đã như vậy, đại khái là chơi đùa với cậu không nổi nữa rồi."
Thiệu Khâm cảm thấy tim mình bị một tảng đá đè nặng, chắn ngang cổ họng làm anh thở không nỗi.
Hà Tịch Thành vẫn còn cố chấp khuyên lơn: "Cậu hãy tự hỏi lại mình, là thật tâm muốn sống chung với cô ấy sao? Cậu cam tâm làm cha hời sao? Cậu sẽ lấy cô ấy sao?"
Câu hỏi tới liên tiếp khiến Thiệu Khâm bối rối không chịu được, gục trên mặt bàn, tay nắm thật chặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay. Anh cảm thấy Hà Tịch Thành nói những lời này chói tai cực kỳ, thế nhưng, trong lòng anh cũng rối rắm vô cùng, ngay cả nói "Sẽ" cũng không có dũng khí.
Hà Tịch Thành im lặng nhìn anh một hồi lâu, thở ra nặng nề. Dường như hơi khó có thể diễn tả rõ áp lực được thả lõng trong nháy mắt, đứng lên không quay đầu lại, đi thẳng tới chỗ bạn gái của mình: "Xem ra cậu chỉ là đang đùa giỡn."
Thiệu Khâm cho xe chạy rất nhanh, ánh hoàng hôn mờ dần chiếu vào một bên mặt lạnh lùng, anh hồi tưởng vô số lời nói của Hà Tịch Thành. Anh nghiêm túc ư? Chính anh cũng không thể giải thích rõ ràng, là vì áy náy, hay là vì dục vọng chinh phục? Hay là vì tình yêu?
Từ nhỏ, anh chưa bao giờ biết yêu thương là như thế nào, tình thâm đối với anh là chuyện xa vời, tình yêu càng thêm xa lạ không thể chạm tới.
Lúc còn trẻ anh mới vừa biết yêu, lại bị người cha Thiết Diện Vô Tư của anh ném vào quân đội. Dường như có vài năm anh không có thời gian nhớ tới Giản Tang Du, bởi vì anh phải thay đổi để mạnh mẽ hơn, vì phải làm vẻ vang cho nhà họ Thiệu, càng muốn cho những kẻ nghĩ anh là con ông cháu cha phải ngậm miệng. Anh không có dư thừa sức lực và tinh thần để tưởng nhớ đến những việc liên quan đến cô gái kia, dần dần cũng phai nhạt đi.
Hiện tại, anh chỉ biết anh không muốn xa rời Giản Tang Du. Ngay cả tiểu quỷ kia, anh cũng thấy thật đáng yêu, làm cho người ta….. rất đau lòng.
Đây gọi là yêu sao? Ngay cả tình yêu thương của cha, tình yêu thương của mẹ anh cũng chưa có cảm nhận qua. Vậy tình yêu đến tột cùng là như thế nào? Anh càng không thề nào hiểu được. Huống chi giữa anh và Giản Tang Du còn những lời nói dối và lừa gạt xen vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!