Chương 12: (Vô Đề)

Lòng bàn tay của Thiệu Khâm nóng lên, Giản Tang Du cảm giác được nguồn nhiệt kia không ngừng cọ xát phần mông của cô , từ từ sờ đến nơi khó nói. Trong tức thời cả người cô vô cùng căng thẳng cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt trừng to mắt, cả giọng nói cũng run run: "Thiệu Khâm!"

"Hả?" Giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai, hơi thở nhẹ như lông vũ lướt qua tai cô.

Giản Tang Du lại bắt đầu run rẩy, bất quá lần này tế bào toàn thân của cô đều co rúm lại , cô kiên quyết ngăn Thiệu Khâm kề sát vào thân thể của chính mình: "Anh, anh làm cái gì?"

"Cái gì?" Thiệu Khâm đang giả bộ ngây ngốc, đôi mắt tỏ ra vô tội, "Anh làm sao?"

Bên cạnh thỉnh thoảng có vài người đi qua. Mặc dù thân thể hai người đều đã được ẩn giấu trong nước biển, nhưng Giản Tang Du vẫn cảm thấy xấu hổ, trừng mắt sắc bén nhìn người đàn ông này: "Đem bàn tay của anh khỏi người em!"

Thiệu Khâm từ từ cong khóe môi lên nở nụ cười : "Em xác định chứ?"

Giản Tang Du gật đầu thật mạnh, toàn thân của cô đã muốn nổi cả da gà.

Bàn tay Thiệu Khâm đỡ cặp mông tròn của cô cũng thừa cơ hội sờ vào nơi mềm mại kia, lúc này mới từ từ chậm rãi giơ tay qua khỏi đầu, làm ra tư thế đầu hàng.

Giản Tang Du chỉ lo tức giận, hoàn toàn quên bản thân của chính mình vẫn bám vào người tên vô lại này, lại bị anh buông tay như vậy, chân vòng đang vòng qua eo của anh lại run lên, khó chống đỡ nỗi.

Thiệu Khâm cười xấu xa, yên lặng nhìn cô lúng túng.

Giản Tang Du càng khẩn trương quấn lấy người cứu mạng này, đôi chân dài của cô kẹp chặt vào thắt lưng của Thiệu Khâm. Máu trong người anh bắt đầu sôi sục, đôi mắt anh sâu lắng nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng, con ngươi che giấu sự u tối.

Những giọt nước trên người Thiệu Khâm không ngừng chảy xuống , dọc theo làn da rắn chắc, di động tới trên cơ bụng anh. Hai chân Giản Tang Du quấn lấy thắt lưng của anh cũng bị trơn trượt tụt xuống, cố gắng nhiều lần cũng không thể bám chặt lại, cô vừa nóng vừa giận, lại còn sợ sặc nước.

Thiệu Khâm cảm thấy không đành lòng, quyết định giúp cô một phen.

Một tay anh vòng qua eo của cô, Giản Tang Du có thể cảm nhận được khuỷu tay mạnh mẽ của anh, cơ bắp chắc khỏe để ngay thắt lưng của cô, thật không đến mức quá mất mặt đi. Cô vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉ nghe Thiệu Khâm còn nói: "Nếu ở dưới nước đem cởi bỏ cái này, không biết có thể thấy rõ hay không."

Ngón tay thon dài của anh như vuốt ve lưng cô, đầu ngón tay dạo chơi trên dây buộc của áo tắm, ánh mắt vô cùng thèm muốn.

Lần này Giản Tang Du thật sự hoảng sợ, dây lưng kia vừa trơn vừa mịn, đã ngâm vào nước thì càng cực kỳ dễ dàng tháo gỡ, nếu thật sự lòng dạ của Thiệu Khâm có ý xấu, dù cho cô muốn ngăn cản cũng không kịp.

Bây giờ ở trong nước phải sao đây? Bảo vệ sinh mệnh quan trọng hay bảo vệ ngực quan trọng hơn?

Giản Tang cắn chặt răng căm giận nhìn anh: "Anh dám."

Thiệu Khâm làm bộ như muốn tháo ra, ngón tay vừa mới dùng lực thì Giản Tang Du lại điên cuồng giãy dụa vô cùng mạnh mẽ, kết quả là... Cả người của cô lại rơi xuống uống thêm vài ngụm nước biển.

Bằng tốc độ nhanh nhất, Thiệu Khâm đã kéo cô lại, hai tay chặt chẽ ôm vòng qua cái eo của cô , bất đắc dĩ nói: "Anh nói đùa với em thôi, sao em dễ dàng tin như vậy, uống nước biển ngon không?"

Giản Tang Du giận muốn chết, tên khốn kiếp này rõ ràng là cố ý. Vì vậy thì anh được mình lại "Chủ động" đối với anh yêu thương nhung nhớ hay sao? Cô bị mắc nghẹn trong ngực không thể nuốt xuống, sắc mặt đỏ bừng như máu, quay lại ra sức ho khan.

Thiệu Khâm nhìn bộ dáng thống khổ của cô , cũng không dám lại mở miệng chọc ghẹo , vội vàng nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Thật sự bị sặc nước sao ?"

Giản Tang Du nghĩ muốn hất tay anh ra, nhưng nghĩ đến việc đã bị hai lần rơi xuống nước một cách thảm thương, thật sự không dám hành động dựa theo tình cảm nữa, người nào đó không phải bảo chính mình không biết bơi lội sao? Chỉ có thể tạm thời theo theo ý của tên vô lại này, hai tay quấn lại sau cổ của anh, ôm chắc anh là được.

Khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên khuôn mặt của hai người liền kề sát quá gần.

Khuôn mặt lừa chết người không đền mạng của Thiệu Khâm càng nhìn gần càng đẹp trai, một đôi mắt sâu lắng làm cho người khác xúc động như một biển sao nhìn chăm chú vào cô. Giản Tang Du không được tự nhiên dời mắt đi, khẽ giọng nói: "Anh còn muốn thế nào? Chơi đùa đủ rồi thì đưa em lên bờ đi."

Giọng Thiệu Khâm trầm ấm gần như phát ra giữa lồng ngực của anh, cất giọng buồn cười: "Anh lại muốn ôm nhiều một chút."

Hai má của Giản Tang Du ửng hồng, hung dữ trợn mắt nhìn anh, bị ánh mắt sáng ngời của anh nhìn lại thì vội vàng dời đi: "Vô lại."

Thuộc Khâm tuyệt đối không tức giận, trong mắt của anh chỉ nhìn thấy sự e lệ của Giản Tang Du. Khi nói đến đây hai chữ này, rõ ràng như đang làm nũng.

Bàn tay to lớn của Thiệu Khâm lại bắt đầu không an phận, nâng cái mông ngọt ngào của cô lên, trán cụng nhẹ, nói: "Mắng lại một lần nữa cho anh nghe đi."

Giản Tang Du: "..." Người này bị bệnh cuồng ngược sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!