Chương 5: Cách có một ngày đã không nhận ra cô

Những chiếc xe chắn ở phía trước lần lượt rời đi, giao thông lại được khôi phục thuận lợi.

Tài xế tiếp tục lái xe về phía trước, sau đó tới trước cửa đồn cảnh sát rất nhanh, sau khi chiếc xe dừng hẳn, Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra muốn đi xuống.

"Chờ một chút."

Cô dừng lại, ánh mắt Tưởng Viễn Chu khẽ liếc qua cô.

"Đợi một lát sẽ có người đưa hai người về, đây là danh thiếp của tôi."

Hứa Tình Thâm đưa tay nhận lấy, sau đó rời đi như một làn khói.

Lúc cô đưa được Hứa Minh Xuyên ra ngoài, đã không thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đâu nữa. Đậu trước cửa là một chiếc xe khác, tài xế bắt chuyện, đưa bọn họ lên xe.

Hứa Minh Xuyên ở trong đồn cảnh sát một đêm, nét mặt mệt mỏi, vừa lên xe liền hỏi: "Chị, không sao chứ? Người bị thương thế nào? Chị…"

"Minh Xuyên, em nói xe bị Phương Thành động tay động chân, làm sao em biết?"

"Em nhận được một cuộc gọi lạ, người đó nói cho em biết."

Bàn tay Hứa Tình Thâm cuộn chặt lại, khẽ gõ vài cái trên trán.

"Lúc đó chúng ta đều hoảng sợ, nhưng chị lại thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, Minh Xuyên, trong chuyện này chúng ta chỉ có thể giả câm thôi."

"Cái gì? Chị, thiếu chút nữa thì chị bị đâm chết mà! Còn kém một chút thì phải ngồi tù."

Hứa Tình Thâm quay mặt qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, Hứa Minh Xuyên quay ra nhìn cô.

"Chị, trên cổ chị có gì vậy?"

Hứa Tình Thâm đưa tay che lại cổ. "Chuyện em quan tâm cũng thay đổi quá nhanh đấy."

"Cho em xem đi, sao vậy?" Hứa Minh Xuyên nghiêng người qua. "Bên kia cũng có…"

Cô đập một cái vào ngực cậu, thừa dịp Hứa Minh Xuyên đang kêu oai oái lùi lại, cô lên giọng quán triệt luôn: "Đừng có mà nói chuyện này với ba mẹ đấy. Còn có, Minh Xuyên, cám ơn em, nhưng sau này đừng làm chuyện ngốc như vậy nữa đấy."

"Chị, Phương Thành bắt nạt chị như vậy, em sẽ thay chị cho anh ta một bài học!"

"Em an phận một chút đi!"

Hứa Minh Xuyên khẽ run lên một cái, cậu chỉ sợ chị mình, nhưng trong đầu chợt nảy ra một kế, cậu cố nén thái độ đắc ý, cảm giác mình vô cùng thông minh.

Sau khi về đến nhà, Hứa Tình Thâm còn có rất nhiều việc phải xử lý, bảo hiểm để bồi thường, tình hình của người bị tai nạn, còn có bệnh viện bên kia…

Ban đêm Tưởng Viễn Chu quay về Cửu Long Thương.

Bên trong căn phòng, cửa sổ sát sàn đang mở, tất cả drap và đồ trên giường đều được thay mới, mùi nước hoa xịt phòng còn chưa bay hết.

Anh đi thay quần áo, nửa người trên để trần, lộ ra phần lưng rắn chắc gợi cảm, Lão Bạch ở ngoài cửa gõ cửa một cái.

"Vào đi." Tưởng Viễn Chu tháo đồng hồ đeo tay ra đặt xuống.

Lão Bạch cầm laptop đi tới bàn trà. "Cậu mau nhìn xem."

"Nhìn cái gì?"

Lão Bạch mở một trang, Tưởng Viễn Chu chưa bao giờ quan tâm tới trang web của bệnh viện Tinh Cảng. Trang nhất ngoại trừ chuyên gia giới thiệu và lịch hẹn trước ở ngoài phòng khám bệnh, còn có một diễn đàn cho bệnh nhân.

Lão Bạch di chuột xuống, sau đó mở ra một đường link trong đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!