Chương 42: Một Hứa Tình Thâm khác

Hứa Tình Thâm dọn dẹp sạch sẽ lớp tuyết phủ trên bia mộ, sau đó vo một nhúm tuyết nắm chặt trong lòng bàn tay mình, cái lạnh thấu xương xuyên qua làn da mỏng manh lan vào tận bên trong. Một tay Phương Thịnh nhét vào trong túi quần. Những hạt bông tuyết đang tung bay giữa không trung. Anh cầm chiếc ô màu đen ở bên cạnh lên, sau đó đứng gần bên người Hứa Tình Thâm.

Một chiếc ô xoè ra, đôi thanh mai trúc mã đang đứng dưới tán ô.

Trước kia, mỗi năm bọn họ đều luôn đi cùng nhau đến thăm mộ, nhưng hôm nay thì không giống như ngày xưa nữa.

Phương Thịnh liếc nhìn tấm hình trên bia mộ, "dì ơi, Tình Thâm chăm sóc cháu rất tốt. Dì và mẹ đều phải phù hộ cho cô ấy đấy."

Hứa Tình Thâm nâng mắt lên, khẽ liếc nhìn về phía anh.

Điện thoại di động trong túi quần của anh đột nhiên truyền tới một trận rung, Phương Thịnh nhận máy rồi áp vào bên tai.

"Phương tiên sinh, Tưởng Viễn Chu đang tự mình lái xe chạy tới đây, đại khái còn khoảng 10 phút nữa là tới nơi."

"biết rồi."Phương Thịnh gập chiếc ô lại, một tay khẽ vịn bả vai Hứa Tình Thâm, "mau trở về đi thôi, Tưởng Viễn Chu sắp tới đây rồi."

"anh ta tới đây ư ?"Khuôn mặt Hứa Tình Thâm tỏ vẻ nghi hoặc. Phương Thịnh biết không còn nhiều thời gian nữa, "không thể để cho anh ta nhìn thấy hai ngôi mộ này ở sát cạnh nhau."

"tại sao ?"

"người như Tưởng Viễn Chu rất nham hiểm xảo trá, anh không muốn sau này có một ngày, lại có chuyện gì đó liên lụy đến em."

"anh muốn đi thì đi đi, "Khuôn mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi nhìn anh chằm chằm, "nếu em cũng giống như anh, vậy thì cuộc sống này sẽ rất mệt mỏi. Anh ta muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ. Em không cần mỗi giờ mỗi phút đều phải cẩn thận đề phòng, em lại không yêu anh ta."

Trong đôi mắt của Phương Thịnh chợt loé lên tia sáng, đột nhiên lại cười cười. Anh cúi người xuống dọn dẹp sạch sẽ những món đồ bày trước ngôi mộ kia, trước khi rời đi còn mang theo cả hoa đang cắm trong bình nữa.

Hứa Tình Thâm không mang theo ô, tuyết lại rơi càng lúc càng dày đặc. Lúc Tưởng Viễn Chu che ô bước vào nghĩa trang, liếc nhìn một cái, liền trông thấy cô.

Dáng vẻ hiu quạnh, cô đơn lẻ bóng.

Tưởng Viễn Chu bước nhẹ đi tới sau lưng cô, chiếc ô trong tay nghiêng về phía trước, che lại một đám bông tuyết đang bay loạn xạ.

Hứa Tình Thâm quay lại nhìn anh, "sao anh lại tới đây ?"

"đi ngang qua."

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu dừng lại trên tấm bia mộ, sau đó dời đi, liếc sang bên cạnh, lại nhìn thấy mấy chữ nhỏ ' con trai Phương Thịnh, khóc lập '.

"đây là mộ của mẹ Phương Thịnh à ?"

"vâng."Ánh mắt của Hứa Tình Thâm nhàn nhạt liếc qua.  "Phương Thịnh có thường xuyên đến đây không ?"

"không biết, cũng không thường xuyên lắm."

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn hai ngôi mộ đặt sát cạnh nhau, cứ thấy có một cảm giác kỳ quái đang quanh quẩn trong trái tim mình. Anh nhìn vào thời gian tử vong, lại là cùng một ngày.

Hứa Tình Thâm thấy nén nhang trước mộ sắp cháy hết, lại nói có Tưởng Viễn Chu ở đây, có mấy lời cô cũng không thể nói cho mẹ mình nghe được.

"đi thôi."

Tưởng Viễn Chu che ô cho cô, một tay nắm lấy bả vai của cô. Cả người Hứa Tình Thâm cứng đờ, tựa như vừa bị rắn độc cắn một phát, đột ngột đẩy tay của Tưởng Viễn Chu ra.

Người đàn ông cảm thấy khó hiểu, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp, "sao vậy ? Đi theo tôi, cảm thấy ở trước mặt mẹ em rất mất thể diện à ?"

"không phải vậy, "Hứa Tình Thâm cũng không muốn chạm vào lửa giận của vị Tưởng tiên sinh này, "nơi này âm khí nặng nề, không thích hợp nói chuyện tình cảm."

Cô rũ mắt xuống, thấy ống quần của anh bị ướt, phía trên còn dính chút bùn đất. Thời tiết như vậy, dù cho là người sang quý như anh, đi ra ngoài cũng không tránh khỏi việc bị nhếch nhác. Chỉ là vào giây phút này, Hứa Tình Thâm lại không hề cảm thấy hình tượng của người đàn ông này có chút hao tổn nào. Anh đứng trước hàng cây thương bách rậm rạp, cầm một chiếc ô xoè ra che chắn cho cô.

Cô đột ngột vươn tay ra, chủ động khoác lên cánh tay của Tưởng Viễn Chu, "đi mau lên, tuyết rơi nặng hạt rồi !"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!