Một lát sau, Hứa Tình Thâm vẫn không đáp lại, cô không thể ngờ được rằng mình bị đẩy vào hố lửa lớn như vậy.
Cô ăn không cảm thấy ngon miệng, nhưng vẫn phải ngồi cùng, vị đại gia ngồi đối diện còn chưa đứng dậy, cô không có quyền nói mình không muốn ăn nữa.
Hứa Tình Thâm khẽ nâng tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, chỉ len lén nhìn.
Tưởng Viễn Chu là một người nhanh nhạy, anh đối diện với ánh nhìn của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong mê người.
"Bác sĩ, nghề nghiệp rất cao thượng, em lại để tôi bao nuôi một bác sĩ."
Từng câu nói của anh đều ám chỉ tới chuyện mờ ám kia, nét mặt Hứa Tình Thâm trở nên nghiêm túc.
"Đúng là làm bác sĩ thường phải đối mặt giữa sự sống và cái chết, nên so với người khác, tôi biết rõ mình muốn gì. Tôi là bác sĩ, bệnh nhân không cần quan tâm tới cuộc sống cá nhân của tôi. Chỉ có chuyện, năng lực của tôi càng ngày càng được nâng cao thì khả năng bọn họ được điều trị tốt mới đáng chú ý."
Lão Bạch đứng ở bên cạnh liếc nhìn cô.
Tưởng Viễn Chu cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng. "Đi, lên lầu ba."
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau tới căn phòng, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên chiếc giường kia. Trong lòng cô càng lúc càng nảy sinh phản ứng bài xích, cuộc phẫu thuật vẫn còn tiếp tục, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy bóng đêm dày đặc che phủ tất cả. Bóng tối có điểm này là tốt nhất, có thể che phủ tất cả những chuyện xấu xa…
Tưởng Viễn Chu thấy cô vẫn đứng im một chỗ.
"Bình thường em thích làm gì?"
"Đọc sách."
"Quen Phương Thành như thế nào?"
Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt xao động. "Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư."
"
"Nhiễu sàng lộng cây mơ"* à, vậy sao đùa cả lên giường?"
( Câu gốc:
"Chàng cưỡi ngựa trúc đến
Quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa."
Trích bài thơ "Trường can hành" của Lý Bạch )
Hứa Tình Thâm đi tới trước bàn máy vi tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ phẫu thuật.
"Phương Thành cướp mất đối tượng kết hôn của Tưởng tiên sinh, trong lòng anh cũng không chịu nổi sao?"
"Tôi không nghĩ như vậy…" Tưởng Viễn Chu đi tới gần, bóp bóp vào vai Hứa Tình Thâm. "Không phải tôi đã cướp được cây mơ của hắn rồi sao. Không thiệt."
Cuộc phẫu thuật kết thúc, bên bệnh viện gọi điện thoại tới.
Tưởng Viễn Chu nói chuyện một hồi lâu, sau đó đưa điện thoại di động đặt lên tủ đầu giường.
"Phẫu thuật coi như thuận lợi, chờ xem ngày mai có thể tỉnh lại hay không."
Cả đêm mệt mỏi, Hứa Tình Thâm thở hổn hển, hai tay hầu như giơ lên cao đặt trên đỉnh đầu của mình.
Tưởng Viễn Chu thu dọn sạch sẽ xong tới nằm bên cạnh cô, mặc dù bọn họ có những hành động thân mật nguyên thủy nhất, nhưng thực vẫn là hai người xa lạ.
Hứa Tình Thâm cảm giác được hơi thở của người đàn ông, đều đều, lúc nặng lúc nhẹ. Thậm chí anh còn gối đầu lên cánh tay của cô như là chuyện đương nhiên. Tiếng hít thở của anh càng lúc càng đều hơn, ngủ say sưa, còn nằm đè nửa người lên cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!