Gần đến cuối năm, những toà nhà bên ngoài Cửu Long Thương được treo từng hàng đèn lồng rực rỡ.
Tưởng Viễn Chu dừng xe trước đèn đỏ. Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra bên ngoài, có chút ngây ngẩn.
"đêm giao thừa tôi phải về nhà họ Tưởng, Cửu Long Thương bên này đã sắp xếp người xong xuôi rồi."
Hai tay Hứa Tình Thâm đang đặt trên đùi nắm chặt vào nhau, vội vàng tiếp lời, "tôi cũng muốn về nhà, anh không cần phải sắp xếp người tới đó."
Cô không thể không nói như vậy. Sau khi Tưởng Viễn Chu chuyển ra ngoài ở riêng, rất hiếm khi về nhà, nhưng đến Tết thì khác nha, ngay cả Tương tiên sinh cũng phải trở về đoàn tụ với người thân cho đông vui. Đem ra so sánh, cô thật đúng là một kẻ không ai thèm nhớ tới.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn về phía cô, "trong nhà gọi điện thoại tới bảo em về à?"
"hả ? Vâng."Hứa Tình Thâm vội vàng gật đầu không ngừng.
Sau khi đến bệnh viện, Hứa Tình Thâm mới vừa thay quần áo, Hứa Vượng liền gọi điện thoại tới.
Cô mừng thầm trong bụng, sải bước đi tới bên cửa sổ, "alo, ba."
"Tình Thâm, sắp đến Tết rồi, đêm giao thừa về nhà ăn cơm đi."
Khoé mắt Hứa Tình Thâm cong cong, "vậy ngày mai con sẽ trở về."
Bên kia dừng lại một chút, trong lòng Hứa Tình Thâm chợt rơi ' bộp ' xuống, "ba ?"
"mẹ con nói, Tết nhất chỉ cần ăn một bữa cơm đoàn viên thôi, vì vậy......"
"ba, ý của ba là bảo con đêm giao thừa trở về ăn bữa cơm tối, chỉ có thế thôi chứ không hơn phải không ?"
Trong lúc nhất thời Hứa Vượng không biết nên làm thế nào để tiếp tục mở miệng. Hứa Tình Thâm khẽ nhắm mắt lại, "thôi bỏ đi, gần đây trong bệnh viện đặc biệt khá bận rộn, hôm giao thừa cũng phải làm thêm giờ, con không về nhà đâu."
Nói xong, Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, trong lòng cũng không hề cảm thấy quá khó chịu, chỉ là không vui vẻ, không thoải mái mà thôi.
Hôm giao thừa, Tưởng Viễn Chu phải trở về nhà. Lúc chuẩn bị rời đi, lão Bạch đem đồ đạc đã thu dọn xong xuôi chuyển trên xe.
Hứa Tình Thâm đang ngồi trong phòng khách xem ti vi. Tưởng Viễn Chu bước tới trước mặt cô, "tôi đi đây."
"ồ."Cô cất giọng khe khẽ.
"có thể là khoảng mùng năm tôi mới quay trở lại. Cửu Long Thương bên này tuỳ ý em sắp xếp, em cũng có thể mời người nhà của em đến chơi."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm mất tự nhiên cười khẽ, "anh thật biết nói đùa."
Lão Bạch cầm áo khoác bước vào, "Tưởng tiên sinh, đã chuẩn bị xong xuôi."
Tưởng Viễn Chu xoay người lại, lão Bạch đem áo khoác phủ lên đầu vai của anh. Người đàn ông đi ra ngoài được mấy bước, quay đầu lại liếc nhìn. Tầm mắt Hứa Tình Thâm vẫn bình tĩnh nhìn theo bóng lưng anh. Sau khi bị Tưởng Viễn Chu phát hiện ra, cô lại vội vàng nhìn chằm chằm vào TV ở cách đó không xa. Không biết tại sao, trong lòng Tưởng Viễn Chu lại nảy sinh chút cảm giác không nỡ.
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu rời khỏi Cửu Long Thương, chóp mũi cô nổi lên chua xót. Ngay cả người cuối cùng ở bên cạnh cô cũng đã đi mất rồi.
Hôm sau, người giúp việc mới xách theo bao lớn bao nhỏ thức ăn đi vào Cửu Long Thương. Hứa Tình Thâm gần như là ngủ suốt cả ngày ở trên lầu, đến tận chạng vạng tối mới bước xuống.
Cửu Long Thương vẫn giống như ngày thường, ngay cả câu đối đỏ cũng không dán. Hứa Tình Thâm bước ra sân vườn, xa xa chợt thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở cổng.
Cô sải bước đi tới, thật sự cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, "Minh Xuyên à ?"
"chị !"Hứa Minh Xuyên vẫy vẫy tay, "mau mở cửa cho em vào đi."
Hứa Tình Thâm mở cửa ra cho cậu, "tại sao em lại tới đây ?"
"chị cư nhiên thật sự ở đây, "Hứa Minh Xuyên vừa bước vào trong, vừa nói, "chị, bây giờ mối quan hệ giữa chị và Tưởng Viễn Chu là thế nào vậy ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!