Trong không gian nhỏ hẹp nhanh chóng trở nên chật chội bí bức.
Thang máy đi thẳng lên trên, hơi thở của Tưởng Viễn Chu dày đặc, Hứa Tình Thâm cũng không hề lên tiếng. Đến tầng lầu mà cô tùy tiện ấn đại ban nãy, cửa thang máy mở ra, nhưng cũng chẳng có ai bước ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhấn vào nút lần nữa. Tưởng Viễn Chu lui người ra phía sau dựa vào thành thang máy, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng, "em nói hôm qua, em trai em hẹn em đến quán cà phê à ?"
"vâng."Hứa Tình Thâm cũng biết rõ, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở tin nhắn đã lưu kia đưa cho Tưởng Viễn Chu xem, "giọng điệu rất khẩn trương cấp bách, tôi cứ cho là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi."
Tưởng Viễn Chu nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, "sau đó thì sao ?"
"sau đó liền xảy ra tình huống vô cùng quái lạ. Em trai tôi căn bản không hề hẹn tôi tới đó, nhưng tin nhắn kia lại được gửi đi từ số điện thoại di động của nó."
Hứa Tình Thâm không hề giấu giếm chút nào. Thông minh như Tưởng Viễn Chu, khả năng suy đoán của anh đương nhiên sẽ nhạy bén hơn so với cô.
Tội danh này, Hứa Tình Thâm không muốn gánh vác.
"Vạn tiểu thư không sao chứ ?"
Ánh mắt của người đàn ông do dự trên khuôn mặt cô, "vì muốn đính hôn với Phương Thịnh, cô ta cư nhiên dám dùng tới cả chiêu tự sát này."
"chắc cô ấy chỉ định hù dọa anh thôi."Hứa Tình Thâm cố hết sức lựa chọn câu từ thích hợp.
"trước đây, cô ta nhiều lắm cũng chỉ gây chuyện trên người người ta, nhưng bây giờ thì khác. Chảy nhiều máu như vậy, tự mình lại có thể cắt xuống......"
Hứa Tình Thâm không chen lời vào nữa. Người ta đang xót xa thanh mai của người ta đấy, cô vẫn nên ngoan ngoãn giữ im lặng thì hơn.
Tưởng Viễn Chu vươn tay nhấn vào một con số. Đợi sau khi thang máy dừng lại ở tầng lầu đó, anh bước thẳng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm vẫn bận rộn đến tận buổi chiều, mệt bở hơi tai.
Sắp đến giờ tan việc, Tưởng Viễn Chu lại gọi điện thoại tới, bảo cô đi ra bãi đỗ xe chờ anh.
Lúc Hứa Tình Thâm dọn dẹp xong xuôi chạy tới, xa xa đã trông thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu. Kính cửa sổ được hạ xuống hết cỡ, người đàn ông ngồi trong xe đang kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Hứa Tình Thâm mở cửa chỗ phụ lái ra, mùi thuốc lá không thể tránh khỏi lập tức chui vào trong cánh mũi của cô.
Tưởng Viễn Chu phát động cơ, lái xe chạy thẳng ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau khi xe chạy được một quãng, lúc này cô mới hỏi, "đang đi đâu vậy ?"
"dẫn em đi dạo một chút."
Hứa Tình Thâm cứ cho là Tưởng Viễn Chu chỉ nói bâng quơ mà thôi, lại không ngờ rằng anh thật sự dẫn cô tới một trung tâm thương mại sầm uất mới vừa được khai trương. Bước xuống xe, Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm. Trong lòng cô bất chợt nổi lên một cảm giác quái dị không nói ra được, muốn tránh né.
"làm gì vậy ?"Người đàn ông liếc nhìn cô.
"Tưởng tiên sinh, anh không sợ bị người khác bắt gặp à ?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Viễn Chu cuối cùng đã nở một nụ cười, "tựa như em đã nói, người khác không cần phải để ý đến cuộc sống riêng tư của em cơ mà ?"
Anh đan chặt năm ngón tay của cô, sau đó dẫn cô tới cửa hàng trang sức Cartier.
Cửa hàng trưởng trông thấy Tưởng Viễn Chu, đích thân chạy ra chào đón, "Tưởng tiên sinh, chào ngài."
Tầm mắt của cô rơi vào cái nắm tay giữa hai người, trong ánh mắt của Hứa Tình Thâm, rõ ràng mang theo vài phần ý vị sâu xa.
Tưởng Viễn Chu bước tới trước quầy, cánh tay tự nhiên vòng qua bả vai của Hứa Tình Thâm, vùi cô vào trong ngực mình, mà còn cô thì cả người cứng đờ đứng ở trước quầy.
"lấy cho tôi xem thử kiểu này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!