Một tay Hứa Tình Thâm chống gò má, "Vạn tiểu thư lại cặp kè với Phương Thịnh à ?"
Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không chút thay đổi, "em ghen à ?"
Cô ăn xong quả cam, lau sạch hai tay, "đừng ngửi thấy vị chua thì nói tôi thích ăn. Tôi đi kiểm tra phòng bệnh."
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm rời đi. Người đàn ông đẩy cái đĩa ở bên tay ra. Lão Bạch ở bên cạnh hỏi, "Tưởng tiên sinh, ngài thật sự không trở về à ?"
"tối nay nhất định không thể nào gió êm sóng lặng đâu. Cứ chờ xem, chắc chắn sẽ có chuyện."
Lão Bạch liếc nhìn anh, khuôn mặt tỏ vẻ do dự nghi hoặc, "người bị thương đều đã thu xếp ổn thoả rồi, theo lý sẽ không có việc gì."
Tưởng Viễn Chu không tiếp tục nói nữa, mà lại đứng dậy rời đi.
Mai Lĩnh Loan.
Gió đêm vén lên một góc rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang dựa vào trước lan can.
Trong tay Phương Thịnh kẹp điếu thuốc, ánh mắt rơi về phía sân vườn. Đây là một tòa biệt thự dân cư bí mật. Lúc này, cổng lớn màu đỏ thẫm đã đóng chặt, bốn bề tối tăm không một tiếng động. Anh ăn mặc mỏng manh, đứng trong gió rét.
Mới vừa hút xong một điếu thuốc, trong lòng bàn tay liền truyền tới một trận rung nhẹ. Phương Thịnh đứng thẳng người dậy."alo."
"Phương tiên sinh, có một thai phụ đã xảy ra chuyện ở Tinh Cảng."
"thế à ?"Giọng điệu của Phương Thịnh khẽ giương cao lên.
"lúc đưa vào bệnh viện đã bị thương rất nghiêm trọng, người nhà vì muốn giữ lại đứa con, đòi chuyển viện, huống chi hôm nay Tinh Cảng đã quá tải bệnh nhân......"
Phương Thịnh xoay người lại, ánh mắt nhìn vào trong căn phòng, "cậu sắp xếp đi."
"dạ, "Đối phương lại hỏi tiếp, "bao giờ ngài trở lại ?"
"ngày mai."
Vạn Dục Ninh tắm xong bước ra, xỏ một đôi dép mềm mại. Phương Thịnh đặt điện thoại di động xuống nhanh chóng rảo bước đi qua đó. Anh bế ngang cô ta lên, sau đó đặt trên giường lớn.
Vạn Dục Ninh không che giấu được sự ngượng ngùng. Phương Thịnh gạt những sợi tóc mong manh trên trán cô ta ra, sau đó không chút do dự đè người xuống......
Cô ta có chút sợ hãi, nhưng trong đầu lại nhớ đến hình ảnh đêm đó Tưởng Viễn Chu đuổi cô ta ra khỏi Cửu Long Thương. Vạn Dục Ninh còn có chút do dự, nhưng lại bị sự nhiệt tình nóng bỏng của Phương Thịnh thiêu đốt hầu như không còn.
Hứa Tình Thâm băng qua trong phòng bệnh. Tối nay hầu hết các bác sĩ của Tinh Cảng đều ở lại đây. Lúc này đã là nửa đêm, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, trong tay đang bưng ly cà phê mới vừa pha xong.
Cô định đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Một chân mới vừa bước xuống bậc thang, Hứa Tình Thâm liền trông thấy ở cách đó không xa có một người đàn ông đang đi tới. Cô nhận ra anh ta, chính là người chồng của thai phụ kia. Hứa Tình Thâm trông thấy sắc mặt của anh ta có cái gì đó không được bình thường, bộ dáng hoảng hốt, từng bước một tiến tới gần. Bước chân của cô theo bản năng lui về phía sau.
Người đàn ông theo sát bước tới, bàn tay giấu sau lưng đột ngột giơ lên, trong tay đang cầm một con dao nhọn hoắt sáng loáng.
Hứa Tình Thâm xoay người bỏ chạy, bước chân thiếu chút nữa thì bị bậc thang làm trượt ngã. Cô hét lên kêu cứu, băng qua ngã rẽ lại đụng trúng một người vừa bước tới. Cô chật vật vô cùng, chạy đi được hai ba bước, lại nghe thấy bên tai truyền tới giọng nói của người đàn ông, "làm gì vậy ?"
Là Tưởng Viễn Chu.
Hứa Tình Thâm dừng bước, cô bất chợt xoay người lại, trông thấy người đàn ông kia đã bước tới gần Tưởng Viễn Chu.
Cô không chút nghĩ ngợi liền cầm ly cà phê trong tay ném tới, cái ly giấy đập trúng vào mặt người đàn ông. Lão Bạch tóm lấy cổ tay của đối phương đoạt lấy con dao trong tay anh ta, sau đó nắm lấy một vai quăng ngã anh ta xuống đất.
Trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu toả ra ánh sáng rét lạnh, "anh ta là ai ?"
"đem vợ tôi trả lại cho tôi, tôi muốn cô đền mạng !"
Hứa Tình Thâm nhìn chất lỏng màu nâu bắn ra tung toé đầy trên mặt đất. Tại sao cô lại có cảm giác gần đây mình cứ đen đủi như vậy chứ ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!