Chương 13: Bà Tưởng tương lai

Cháo được để trong chiếc bình giữ nhiệt nên vẫn rất nóng, mặc dù Hứa Tình Thâm mặc áo len và áo khoác nhưng xương quai xanh lộ ra vẫn bị bỏng.

Cô vội vàng đưa tay phủi cháo rơi trên cổ áo đi.

"Cô điên à?"

Vạn Dục Ninh vứt chiếc bình giữ nhiệt trong tay xuống đất.

"Sao cô vào đây?"

Vùng da cổ Hứa Tình Thâm đã ửng hồng.

"Tôi tới kiểm tra phòng."

"Kiểm tra phòng?" Vạn Dục Ninh cười lạnh. "Đừng gây tức cười như vậy, cả bệnh viện Tinh Cảng này lại đến lượt cô?"

Phương Thành đi ra tới cửa phòng, ánh mắt lướt qua nơi cổ Hứa Tình Thâm.

"Dục Ninh, em thật quá đáng."

"Em quá đáng?"

Phương Thành tiến lại gần kéo tay cô, không thèm liếc Hứa Tình Thâm lấy một cái. "Dù sao thì đây cũng là Tinh Cảng, không phải địa bàn của em."

"Tưởng Viễn Chu, vậy chính là em!" Vạn Dục Ninh quen cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

Phương Thành hất tay của cô ra, nét mặt sa sầm đi vào trong, Vạn Dục Ninh thấy mình nói sai, cắn môi, sau đó đuổi theo.

Hứa Tình Thâm thấy bọn họ trình diễn màn kịch tình yêu sướt mướt ngay trước mặt mình, mà cô phải chịu chuyện xui xẻo kia, cô không kìm nén được cơn giận, nhịn đau đi tới trước giường bệnh.

"Nếu mấy người không có bệnh thì đừng chiếm chỗ như vậy, hiện tại có thể xuất viện. Nếu có bệnh, xin phối hợp đi kiểm tra toàn diện."

Phương Thành ngồi ở mép giường, nâng ánh mắt lên nhìn Hứa Tình Thâm một lúc lâu. Nét mặt anh đầy mâu thuẫn, đôi môi mỏng mím chặt không nói một câu nào.

Vạn Dục Ninh cũng không dễ dàng bị bắt nạt như vậy. "Ở bệnh viện Tinh Cảng này, tôi muốn ở bao lâu cũng được, một bác sĩ nho nhỏ như cô mà có thể quyết định thay Tưởng Viễn Chu được sao?"

Một hơi thở khó khăn lướt qua nơi cổ họng, Hứa Tình Thâm cảm giác cơn đau ở cổ đang tăng dần.

Phương Thành đứng dậy cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, nói: "Anh không sao rồi, đi thôi."

"Không được." Vạn Dục Ninh đứng ngăn ở trước mặt anh ta. "Tối hôm qua anh bỗng nhiên té xỉu làm em rất sợ hãi, em không thể để cho anh xuất viện như vậy."

Hứa Tình Thâm đưa tay đè ngực, bên kia cũng đang đau dữ dội, cô không nên lãng phí thời gian ở đây, phải nhanh chóng đi xử lý mới được.

Vạn Dục Ninh đẩy cửa ra, Tưởng Viễn Chu cũng vừa mới tới, người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, cũng không quay đầu lại.

Vạn Dục Ninh bước nhanh tới.

"Tại sao lại để họ Hứa kia tới Tinh Cảng?"

"Làm sao vậy?"

"Cô ta bắt bọn em xuất viện."

Tưởng Viễn Chu xoay người, hai chân dài dựa vào bệ cửa sổ.

"Ai có khả năng này chứ, dám đuổi em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!