Đôi môi mỏng mang theo mùi vị của rượu, Hứa Tình Thâm lùi lại, dựa người vào ghế.
"Theo lý mà nói, hẳn là tôi nên đi theo xe tới bệnh viện."
Tưởng Viễn Chu phì cười, đưa tay đặt ngang thành ghế, vây cô trong lòng.
"Em còn muốn nhắc tới chuyện này là sao?"
"Tưởng tiên sinh, Phương Thành không chịu nổi kích động."
Ánh mắt người đàn ông u ám như muốn ghim chặt cô lại.
"Hắn bị chuyện gì kích động vậy?"
Hứa Tình Thâm bật cười, đúng vậy, anh ta phát bệnh chắc hẳn chỉ là ngẫu nhiên. Nhìn thái độ dửng dưng của Phương Thành đối với cô hôm nay, sao có thể vì câu nói đùa của Tưởng Viễn Chu mà phát bệnh chứ?
Cô thu lại ánh nhìn, thuận miệng nói: "Chắc là nhìn anh và Vạn Dục Ninh liếc mắt đưa tình nên bị kích động nha."
Tưởng Viễn Chu không nhịn được bật cười: "Được rồi, náo loạn đến bây giờ bụng cũng đã đói, đi ăn gì đi."
"Tôi muốn về nhà."
"Quay về nhà kia sao? Ăn xong thì về Cửu Long Thương."
Hứa Tình Thâm vội vàng từ chối: "Ba tôi còn đang chờ tôi ở nhà, bọn họ đều đang lo lắng chuyện bồi thường."
Người đàn ông ngồi im lặng, thật ra cô chỉ viện cớ, nói thẳng ra là sợ anh có suy nghĩ gì khác. Tưởng Viễn Chu định trêu chọc cô một chút, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Hứa Tình Thâm lúc ban ngày thì anh lại đè nén suy nghĩ đó lại.
"Lúc đầu em nói Phương Thành tính kế gây ra tai nạn cho em, vậy tại sao vừa nãy còn muốn cứu hắn?"
"Tôi…" Giọng nói của Hứa Tình Thâm trở nên lí nhí. "Bởi vì tôi là bác sĩ."
"Hẳn là tôi nên phối hợp mới phải, khen em có nhân cách cao thượng, y đức hơn người?"
Ánh mắt Hứa Tình Thâm đối diện với Tưởng Viễn Chu, cô kéo cổ tay người đàn ông tới trước mặt nhìn đồng hồ, Tưởng Viễn Chu nhìn cô.
"Sao vậy? Tôi đoán em không biết nhãn hiệu này đâu."
Ngón tay Hứa Tình Thâm búng trên mặt đồng hồ vài cai.
"Anh Tưởng à, không còn sớm nữa, thật sự là tôi cũng không muốn ăn gì, tôi muốn về."
"Nhà em ở nơi đâu?"
Hứa Tình Thâm nói ra địa chỉ.
Tưởng Viễn Chu bảo tài xế lái xe, bánh xe vừa chuyển hướng, di động của người đàn ông vang lên.
"Alo."
"Viễn Chu, anh nói hộ em đi, em muốn đưa Phương Thành tới bệnh viện Tinh Cảng."
Nét mặt Tưởng Viễn Chu vẫn không thay đổi.
"Vì sao không đưa tới Nhân Hải?"
"Em cũng không biết tình hình của Phương Thành thế nào, em không muốn để cho ba em biết… Còn có bọn A Lăng bên kia, anh nói giúp em vài câu, để cho bọn họ không nói lung tung. Mấy ngày này Phương Thành quan tâm chuyện ở bệnh viện cho em, có lẽ quá mệt mỏi."
Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh không có gì ngăn cản nữa, cứ thế ùa vào. Ánh đèn đường hắt qua một vầng sáng phản chiếu trên gương mặt người đàn ông, toát lên vẻ lạnh lùng mà xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!