Chương 10: Yêu cả hai người

Tưởng Viễn Chu đứng ở trước cửa sổ, những lời này không ngừng xoay quanh trong đầu anh.

"Này! Ai đứng ở đó vậy?" Một cô lao công đang dọn vệ sinh cách đó không xa lên tiếng hỏi.

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, vội vàng xoay người đi khỏi đó.

"Tưởng tiên sinh, cám ơn ý tốt của anh, tôi sẽ an tâm công tác, cố gắng báo đáp."

Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, kéo cửa sổ xuống.

Hứa Tình Thâm đi ra khỏi hoa viên, người lao công vẫn còn cầm cây chổi đứng ở đó chưa đi.

"Cô là người mới tới?"

"Vâng, chào cô."

"Vườn hoa này không cho ai vào gây ồn ào, cấp trên đã dặn rồi." Cô lao công chỉ lên cánh cửa sổ lúc Tưởng Viễn Chu đã đứng trước đó.

"Người ở bên trong đó thích yên tĩnh."

"Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở."

Lúc chiều, không có ai tới phòng khám của Hứa Tình Thâm. Có lẽ Triệu Phương Hoa đã về nhà rồi, Hứa Tình Thâm thay chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cầm chiếc túi định đón xe về nhà.

Đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe ấn còi vang lên. Hứa Tình Thâm liếc qua thấy quen quen, cô bước tới, vừa lúc cửa sổ xe hạ xuống, Tưởng Viễn Chu ngồi ở phía sau, nói: "Lên xe."

"Không được, tôi phải về nhà."

"Mẹ em mới đến bệnh viện náo loạn xong, em còn tâm tư gì mà vội vàng về đó vậy?"

Hứa Tình Thâm đứng im ở đó không nhúc nhích. "Nhưng tôi cũng không thể không về nhà mà?"

"Ăn bữa cơm tối mà thôi, còn một việc liên quan tới vụ tai nạn, em phải nói rõ cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không giải quyết được."

Hứa Tình Thâm nghe thấy vậy, đành phải mở cửa xe ra bước vào.

Bên trong xe, hệ thống sưởi tỏa ra nhiệt độ thích hợp mà ấm áp.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, anh đã thay bộ quần áo khác, bộ âu phục cắt may thủ công khéo léo kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, trông phong thái gọn gàng mà không mất đi vẻ lịch sự vốn có, khiến người khác nhìn qua thôi cũng thấy ngưỡng mộ.

Xe đi thẳng về phía trước, Hứa Tình Thâm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bóng đêm từ từ buông xuống. Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ở bên ngoài một ngôi biệt thự.

"Không phải đi ăn cơm tối à?"

"Biệt thự là nơi chỉ dùng để ngủ thôi sao?"

Tài xế xuống xe trước, lấy một số đồ ở trong cốp sau ra, sau đó mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông cầm lấy một hộp giày, đưa cho Hứa Tình Thâm.

"Thay đi."

Hứa Tình Thâm nhìn, là một đôi giày cao gót màu trắng. "Tôi không quen đeo kiểu giày như vậy."

"Chỉ đeo một tối thôi."

Tưởng Viễn Chu lấy giày ra cho cô, Hứa Tình Thâm đành phải cởi giày ra thay. Người đàn ông liếc nhìn, sau đó cúi người xuống xắn ống quần jean của cô lên hai lần.

"Đi thôi."

Hứa Tình Thâm đi giày cao gót nên không dám đi nhanh, miễn cưỡng chậm chạp đi theo sau Tưởng Viễn Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!