Phanh xe hỏng rồi!
Hứa Tình Thâm đạp phanh
mười mấy lần, mà chiếc xe con màu đen vẫn như ngựa hoang đứt dây cương,
cứ xông thẳng về trước. Hai tay cô nắm chặt vô lăng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo sau lưng, phía trước đang là đèn đỏ, cô còn chưa kịp bẻ lái, thì một chiếc Cherry QQ đã chạy tới.
Âm thanh va chạm
cực mạnh như xé toạc màng nhĩ của cô, túi khí an toàn bật ra kịp lúc, cô cảm thấy chiếc xe như xoay mấy vòng, cuối cùng bay qua cả dải phân cách bằng đá, đụng vào thân cây to lớn mới chịu dừng lại.
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy có người đập cửa xe, Hứa Tình Thâm bị kéo ra khỏi ghế điều khiển, cảm giác trên trán đau đớn vô cùng, cô mở
mắt ra thì thấy một gương mặt cực kì quen thuộc.
"Chị!" Hứa Minh Xuyên lay lay vai cô: "Có chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!"
Cô vẫn đau, ký ức cuối cùng còn sót lại đó là chiếc Cherry QQ, cảnh tượng thảm họa trước mắt khiến cô thở ra một hơi lạnh.
Chiếc Cherry QQ bị đâm ở giữa đường lớn, kính xe vỡ vụn toàn bộ, một cánh
tay đầy máu thò ra ngoài cửa sổ, cửa xe bị lật ngược biến dạng nghiêm
trọng.
Hứa Tình Thâm tính bước qua, em trai kéo vai cô lại: "Chị mau đi đi."
"Minh Xuyên, mau báo cảnh sát!" Cổ họng Hứa Tình Thâm như rách toạc.
"Chị, đi đi, cảnh sát sắp tới rồi." Hứa Minh Xuyên đẩy cô: "Chị nghe em nói,
là Phương Thành động tay động chân vào xe của chị, anh ta muốn chị chết, chị, mau đi đi!"
"Em nói cái gì?"
"Người bị đụng chắc chắn là không sống nổi rồi, chị, cảnh sát sắp tới, xe là
do em lái, không liên quan gì đến chị cả. Chị đi tìm Tưởng Viễn Chu, anh ấy ở Đông Thành, chỉ có anh ấy mới có thể cứu chúng ta, mau đi đi
chị!"
Hứa Tình Thâm bị em trai đẩy đi, đã có xe
đi đường dừng lại, hình như đang gọi 110, Hứa Minh Xuyên nhìn cô, nghiến răng nói: "Em biết chị khó mà tin, nhưng chị à, lần trước thiếu chút
nữa chị đã mất mạng, là Phương Thành làm! Có thể đụng vào xe của chị,
cũng chỉ có thể là hắn, chỗ này có theo dõi, em không kéo dài được nhiều thời gian đâu, mau đi!"
Hứa Tình Thâm dần lui bước chân về sau, cuối cùng xoay người, chạy như bay trốn đi.
Cô còn trẻ, không muốn bị người ta vô duyên vô cớ hãm hại, càng không muốn chết.
Chạy được một quãng đường dài, Hứa Tình Thâm trốn vào lùm cây hít thở, cái
bóng ngồi xổm xuống co lại như một viên tròn, tim đau như bị tách làm
hai, cô cẩn thận nhìn xung quanh, người mà Hứa Minh Xuyên bảo cô đi tìm, lúc trước cô đã gặp qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!