Chương 6: Tiễn lên máy bay

7 giờ sáng, Dụ Hạ xuất phát từ trường học, đi tàu điện ngầm ra sân bay. Vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cậu liền gửi tin nhắn cho Thích Du, bên kia rất nhanh đã trả lời lại:

"Hạ Hạ, tớ ở nhà ga số 2 khu A."

"Được, tớ lập tức tới ngay, cậu chờ tớ một chút."

Thích Du cất điện thoại, liếc nhìn Thích Tầm Chương đang đứng bên cạnh, sau một hồi do dự liền chủ động nói thật:

"Dụ Hạ sẽ đến tiễn con, con cũng sắp đi rồi, bố để con nói hai ba câu với cậu ấy được không?"

Thích Tầm Chương trầm mặc liếc mắt nhìn cậu, không tỏ rõ ý kiến.

Sau mười phút, Dụ Hạ xuất hiện, trước tiên qua chào hỏi Thích Tầm Chương: Chào chú.

Thích Tầm Chương gật gật đầu, đứng dậy nhường chỗ ngồi lại cho cậu, đi qua tiệm cà phê bên cạnh.

Dụ Hạ đưa mắt nhìn Thích Tầm Chương đi xa, mãi đến khi Thích Du gọi cậu, mới hoàn hồn ngồi xuống, cười cười với Thích Du, đưa đồ cho cậu:

"Tớ nghĩ cậu cũng sắp đi rồi, dù sao cũng phải tặng quà cho cậu, chúc cậu ra nước ngoài mọi thứ đều thuận lợi, mà tớ cũng không biết nên tặng cậu cái gì cho tốt, nên mua cho cậu cái này, đừng ghét bỏ nha."

Thích Du nhận lấy, mở túi ra nhìn một chút, là một mô hình nhân vật hoạt hình cậu yêu thích.

Thích Du có chút cảm động:

"Cái này chắc tốn không ít tiền, cậu tiêu số tiền này làm gì."

Dụ Hạ không thèm để ý nói:

"Tốt rồi, cậu thích là được."

Thích Du ngước mắt nhìn về phía cậu:

"Hạ Hạ, đây là quà chia tay sao?" Advertisement / Quảng cáo

"Cậu cảm thấy như vậy thì chính là như vậy."

Nghe vậy, Thích Du khẽ hừ một tiếng:

"Thật qua loa, cậu từ đó tới giờ không thích tớ chút nào."

Nói cái gì vậy Dụ Hạ cười ha hả,

"Tớ làm gì có không thích cậu."

"Nhưng mà không phải kiểu thích kia, tớ sắp đi rồi, cậu không buồn chút nào."

Dụ Hạ vươn tay đẩy đẩy cánh tay của cậu:

"Được rồi được rồi, còn càng nói càng hăng, hơn nữa tớ cũng hiểu cậu quá rồi, không nói cái này nữa, đồ đạc cầm cẩn thận, qua tới bên kia nhắn tin cho tớ."

Thích Du cúi đầu xuống, nhỏ giọng lầu bầu:

"Tớ thật sự không muốn đi, bố tớ không muốn tớ nữa, mới tìm cớ đuổi tớ ra ngoài, không chừng sang năm tớ trở về, ông ấy đã có con trai rồi."

Dụ Hạ nhìn về phía bóng lưng người đàn ông đứng trước quầy tính tiền của tiệm cà phê, con ngươi chuyển động, hỏi Thích Du:

"Sao có thể? Lúc trước không phải cậu nói bố cậu ở bên ngoài không có ai sao?"

"Ai mà biết được, đàn ông ba mươi mấy tuổi, bên cạnh làm sao có thể không có ai, cũng đâu phải hòa thượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!