Chương 22: Say rượu

9 giờ 30, kết thúc lớp tự học buổi tối, Dụ Hạ đi ra cổng trường, xe tới đón cậu đã đứng phía bên kia đường, cậu đi tới ngồi vào ghế sau, thuận miệng hỏi tài xế:

"Chú ấy tan làm chưa ạ?"

"Hôm nay ông chủ ra ngoài xã giao, lúc nãy tôi đưa ông chủ với thư ký Lưu qua đó rồi tới trường chờ cậu, lát nữa đưa cậu về rồi tôi quay lại đón ông chủ."

Tài xế trả lời cậu.

Dụ Hạ vốn đã mệt mỏi muốn ngủ nhưng vừa nghe xong, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo hẳn lên:

"Chú ấy đi xã giao? Đã trễ thế này còn đưa cháu về trước rồi lại đi đón chú ấy thì phải đến mấy giờ chứ, hay là cháu đi chung với chú đón chú ấy đi."

Vậy cũng được.

Nghe Dụ Hạ nói như vậy, tài xế vui mừng thở phào nhẹ nhõm, đồng ý lời đề nghị của cậu, khởi động xe.

Dụ Hạ lấy điện thoại ra gửi tin cho Thích Tầm Chương:

"Chú đang ở bên ngoài xã giao à? Cháu đi đón chú có được không?"

Mấy phút sau, Thích Tầm Chương trả lời lại một tiếng Ừ, Dụ Hạ gửi tiếp:

"Chú bớt uống rượu chút đi."

Người bên kia không để ý đến cậu nữa.

Khoảng hơn 10 giờ, bọn họ đến quán rượu, trước khi dừng xe, tài xế nhận được điện thoại của thư ký Lưu Phong, nói Thích Tầm Chương uống say, đi lên phụ anh ấy một tay.

Advertisement / Quảng cáo

Dụ Hạ cùng tài xế đi lên lầu, một dãy ghế sô pha dài chỉ còn Thích Tầm Chương với Lưu Phong, cùng với một bàn cơm thừa canh cặn, Thích Tầm Chương nhắm mắt lại, ngồi dựa vào ghế sôpha, mặt có chút đỏ, nhìn là đã biết uống nhiều rồi.

Dụ Hạ đi tới, giơ tay sờ trán Thích Tầm Chương, Thích Tầm Chương không nhúc nhích, chỉ vô thức nhíu mày lại, đôi mắt cũng không mở.

Dụ Hạ thấy thế, lo lắng hỏi Lưu Phong:

"Sao chú ấy uống say vậy? Chú ấy đã uống bao nhiêu rồi ạ?"

Lưu Phong bất đắc dĩ giải thích:

"Hôm nay nhóm khách hàng ở Sơn Đông tới, ai cũng có thể uống rượu, còn nhất định phải bắt tổng giám đốc uống cùng với họ, tổng giám đốc đã uống cả một bình rượu trắng, khó khăn lắm tôi mới tiễn được bọn họ về."

Sau khi nghe xong, Dụ Hạ cau mũi một cái, khom lưng đỡ lấy cánh tay Thích Tầm Chương, nhẹ giọng gọi anh: Chú.

Liên tục kêu mấy tiếng, Thích Tầm Chương mới mở mắt ra, nheo mắt nhìn cậu, dừng một chút, dường như nửa ngày mới nhìn rõ người trước mặt này là ai, giơ tay ấn ấn đầu Dụ Hạ, khàn giọng nói:

"Sao cậu lại ở đây? Sao không về nhà?"

Dụ Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chú uống say, cháu lo cho chú."

Ngón tay Thích Tầm Chương đan vào trong tóc cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, khóe môi mang theo ý cười không rõ rành: Vậy à...

Dụ Hạ một lần nữa gọi anh:

"Chú, để cháu đỡ chú dậy, chúng ta về nhà."

Nói xong, cậu kéo cánh tay Thích Tầm Chương để lên vai mình, khó khăn đỡ anh đứng lên, Thích Tầm Chương say đến không rõ, cả người mơ mơ màng màng, thân người ngã về phía Dụ Hạ, sức nặng toàn bộ cơ thể đều dồn hết lên người Dụ Hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!