Chương 2: Tình cờ gặp nhau

Nước mì nóng hổi trong bát tràn ra đổ xuống chân cậu, Dụ Hạ trong nháy mắt đau đến nỗi ứa ra mồ hôi lạnh, theo bản năng mà rúc về phía sau, Ngô Minh Lệ giống như lên cơn điên mà đánh cậu, lúc thì đánh mạnh lên cánh tay cậu rồi sau đó đến trước ngực, phía sau lưng.

"Mày là cái đồ không biết xấu hổ, nếu mày dám học theo bố mày, chi bằng bây giờ mày chết quách đi cho rồi!"

Ngô Minh Lệ tựa như bị phát điên, trước đây lúc không vui bà cũng không ít lần đánh Dụ Hạ, nhưng không giống như ngày hôm nay, hoàn toàn xem Dụ Hạ như kẻ thù mà đánh. Dụ Hạ chật vật trốn mấy lần thì nhảy ra, ngay lúc Ngô Minh Lệ cầm chổi vung qua lần nữa, cậu giơ tay vỗ mạnh xuống, thuận thế đẩy bà một cái.

Ngô Minh Lệ không đứng vững, lảo đảo lùi lại mấy bước, càng không nhịn nổi giận dữ: "Mày được lắm, được lắm! Mày còn dám đánh tao, tao là mẹ mày! Tao hôm nay phải đánh chết tên súc sinh mày!"

Bà nhào lên lại muốn đánh vào người Dụ Hạ, bị Dụ Hạ tránh được, chật vật té nhào vào kệ bếp. Dụ Hạ lạnh lùng dời ánh mắt, không nói câu nào, quay người rời đi.

Ngô Minh Lệ ngã sụp xuống đất, lớn tiếng gào khóc, Dụ Hạ mắt điếc tai ngơ, một lần nữa đẩy xe ra khỏi nhà.

Thích Du và Thích Tầm Chương trở về đến nhà, từ khi Thích Tầm Chương nói phải đưa cậu ra nước ngoài, cậu bày ra một dáng vẻ bị đả kích trầm trọng, cả người đều tê cứng. Thích Tầm Chương không ăn cơm tối, nhận cú điện thoại, lại phải quay về công ty, để lại Lưu Phong tiếp tục trông chừng Thích Du.

Thấy Thích Tầm Chương sắp đi, Thích Du quyết tâm liều mạng mà chạy theo sau, lớn tiếng gọi: "Bố, con không ra nước ngoài, không tới chỗ của cô đâu!"

Thích Tầm Chương quay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt mà liếc nhìn cậu: "Có đi hay không, không tới lượt con quyết định."

Advertisement / Quảng cáo

"Tại sao chứ, con không muốn đi!" Thích Du cuống lên, cậu lớn đến từng này lần đầu tiên chống đối Thích Tầm Chương, âm thanh kiềm không được tăng cao một chút, "Con đã học 12, tại sao lại cho con ra nước ngoài vào lúc này! Con muốn ở trong nước thi đại học! Con không đi!"

"Con định tiếp tục ở lại đây làm gì? Con làm trái với nội quy nhà trường, trường đã không cho con trở lại học, con không ra nước ngoài còn có thể làm gì?" Thích Tầm Chương hỏi ngược lại cậu.

"Vậy bố đưa tiền cho trường đi, cho tiền rồi bọn họ sao không cho con đi học được!"

Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Tại sao không chịu ra nước ngoài? Là vì thằng nhóc tên Dụ Hạ kia?"

Mặt Thích Du đỏ lên, trong thanh âm mang chút oan ức: "Vì cậu ấy thì sao chứ, con thích cậu ấy không được sao? Chúng con không làm chuyện thương thiên hại lý, con trai với con trai sao lại không được?"

"Hai đứa còn đi học, cho nên chuyện này không được" Thích Tầm Chương trầm giọng nhắc nhở cậu, "Trường chắc chắn sẽ xử lý chuyện tụi con, bố có thể dùng tiền để con trở lại trường, nhưng tên nhóc kia rất có thể sẽ không trở lại được, nếu con đồng ý, bây giờ bố sẽ gọi điện nói ngay cho cô giáo con, con suy nghĩ cho kỹ."

Thích Du sửng sốt, đúng rồi, chuyện của bọn họ bị nhiều người bắt gặp tại chỗ như vậy, chắc chắn sẽ bị truyền ra trong trường, bây giờ trường chỉ cho bọn họ tạm nghỉ học, nếu cậu trở về, để loại bỏ ảnh hưởng xấu, nói không chừng trường sẽ ép Dụ Hạ thôi học, nhà Dụ Hạ không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy để khai thông quan hệ.

Dụ Hạ xem trọng kỳ thi đại học như vậy, vào lúc này mà ép cậu ấy thôi học, đây không phải là đẩy cậu ấy vào đường cùng sao?

Thấy Thích Du ảo não, do dự không quyết định, Thích Tầm Chương không nói thêm nữa, ra hiệu cho Lưu Phong trông chừng cậu, ra khỏi nhà.

Từ trong nhà đi ra, trời đã tối đen, Dụ Hạ khó khăn đạp xe, lần mò đường đi đến bệnh viện.

Trên mu bàn chân trái bị bỏng nổi lên một bóng nước hồng hồng, cứ bị đau rát, đau gấp mấy lần so với vết thương bị đánh trên người cậu.

Khi còn bé, lúc tâm trạng không tốt, Ngô Minh Lệ liền đánh cậu, lúc đó cậu còn nhỏ không phản kháng được, sau đó lên cấp 3 cơ thể phát triển, Ngô Minh Lệ ít nhiều cũng kiêng kỵ nên đánh cậu rất ít, ngày hôm nay rõ ràng là bị kích thích mới thành ra như vậy. Tuy rằng Dụ Hạ vẫn luôn cảm nhận được, mẹ cậu vì bi kịch của mình mà giận chó đánh mèo lên người cậu, thật sự không hiểu nỗi.

Người bỏ vợ bỏ con là bố cậu, liên quan gì đến cậu?

Dụ Hạ nghĩ, chỉ cần nhịn thêm một chút, chỉ cần lên đại học, cậu có thể rời khỏi cái nhà này.

Cứ suy nghĩ lung tung từ chuyện này sang chuyện khác, cơn đau ở chân dường như cũng giảm đi rất nhiều, Dụ Hạ tăng nhanh tốc độ, đang muốn băng qua đường để rẽ vào con phố khác, trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện đèn xe, trong nháy mắt ánh sáng chói loà đâm vào mắt cậu.

Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, Dụ Hạ theo bản năng mà bóp phanh xe, mũi chân chống xuống đất dừng xe lại, đầu ô tô miễn cưỡng dừng lại ngay bắp chân cậu.

Xe dừng lại trong phút chốc, cả người Dụ Hạ mồ hôi lạnh đều xông ra, tài xế trên xe vội vã bước xuống, đến hỏi cậu có bị đụng trúng không, Dụ Hạ cắn chặt răng lắc lắc đầu, đúng là không đụng trúng, nhưng bóng nước trên chân chắc chắn bị đụng vỡ, đau đến nỗi mồ hôi cậu tuôn như mưa, dường như không thể chịu đựng nổi.

Tài xế chú ý tới vẻ mặt của cậu không được tốt, nhanh chóng đỡ lấy cậu, Thích Tầm Chương xuống xe, liếc mắt một cái liền nhận ra, người thiếu niên trước mắt này, anh mới gặp hồi chiều, là bạn trai của con trai anh.

Dụ Hạ ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Thích Tầm Chương, hô hấp hơi chậm lại.

20 phút sau, Dụ Hạ ở trong phòng cấp cứu băng bó vết thương, Thích Tầm Chương khẩn trương nhíu mày, nghiêm túc đứng ở bên cạnh, Dụ Hạ ngước mắt liếc anh một cái, sau đó thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!