Chương 12: Tiến dần từng bước

Lúc Thích Tầm Chương tới, Dụ Hạ đang một tay ôm túi quần áo ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, tay trái bó bột treo trước ngực, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.

Nhìn thấy Thích Tầm Chương, Dụ Hạ lập tức đứng lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc lo lắng của Thích Tầm Chương, cúi đầu, nhỏ giọng gọi anh: Chú...

"Xảy ra chuyện gì? Bị ai đánh?"

"Mấy đứa côn đồ lớp dưới, đã bó bột rồi, không sao nữa" Dụ Hạ cầm túi đưa tới, Trả cho chú.

Thích Tầm Chương liếc mắt nhìn bên trong túi quần áo, khẽ nhăn mày lại:

"Cậu vì đi ra ngoài trường giặt quần áo, nên mới bị người ta đánh?"

Vâng...

Thích Tầm Chương thở dài, anh thật không biết trong đầu đứa trẻ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì: Bác sĩ nói thế nào?

"Dưỡng cho tốt là nửa tháng có thể gỡ bột, chú ý một chút sẽ không có di chứng gì."

"Cậu ngồi xuống trước đã, chờ tôi một chút."

Thích Tầm Chương căn dặn Dụ Hạ xong, đi vào tìm ngay bác sĩ hỏi tình hình của cậu, Dụ Hạ nhìn bóng lưng của anh ngọ nguậy đầu, đột nhiên cảm thấy trên tay bị một chút như thế, cũng đáng.

Từ bệnh viện đi ra, Thích Tầm Chương trực tiếp mang Dụ Hạ về nhà.

Trên đường, Thích Tầm Chương căn dặn cậu:

"Ngày mai cuối tuần, tôi giúp cậu xin nghỉ, cậu tới chỗ của tôi, nghỉ ngơi trước hai ngày đã, chờ vết thương trên tay ổn hơn chút rồi nói sau."

Advertisement / Quảng cáo

Dụ Hạ Ồ một tiếng:

"Đây không phải là phiền chú quá rồi sao?"

"Không sao, không phiền."

Nhà Thích Tầm Chương trước đây Dụ Hạ cũng qua ở với Thích Du mấy lần, nhưng ở một mình với Thích Tầm Chương lại là lần đầu tiên. Dì giúp việc theo giờ đã quét dọn vệ sinh xong, nấu xong cơm tối đã rời đi.

Vào nhà để đồ xuống, Thích Tầm Chương ra hiệu Dụ Hạ ngồi xuống ăn cơm.

Dụ Hạ cầm đũa không nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi anh:

"Chú, cháu luôn làm phiền chú như vậy, có phải rất đáng ghét không? Chú đặc biệt từ công ty đến bệnh viện đón cháu, có làm chậm trễ công việc của chú không?"

"Sẽ không, tôi vốn cũng định tan làm rồi."

"... Trước đây Thích Du nói, chú chưa từng tan làm trước 9 giờ tối."

"Gần đây có một hạng mục lớn vừa kết thúc, nên khá rảnh rỗi" Thích Tầm Chương múc một chén canh đưa cho Dụ Hạ,

"Uống canh trước đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."

Cảm ơn chú.

Dụ Hạ liếm môi một cái, cúi đầu yên lặng ăn đồ ăn.

Tài xế đã tới trường học giúp cậu mang cặp sách và quần áo để thay đến, ăn cơm xong, Thích Tầm Chương kêu Thích Du vào phòng làm bài tập, Dụ Hạ cầm cặp sách bước vào phòng, để cửa khép hờ, dựa vào cửa nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Thích Tầm Chương ở phòng khách nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất khách khí, Dụ Hạ nghe được đứt quãng, chắc là gọi cho hiệu trưởng trường bọn họ, nói chuyện ngày hôm nay cậu bị người ta đánh ở ngoài trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!