***
Sao y tá còn chưa tới.
Thương Vân Tú nghĩ như vậy, y liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, phía sau tấm kính trong suốt không có lấy một bóng người. Y lại nhìn bình truyền nước trên kệ treo, mới truyền được hơn phân nửa…
Trong không gian có vài giây yên tĩnh.
"Chân có còn đau không?"
Phó Vinh Khanh ra vẻ như những lời không có liêm sỉ kia đều không phải do hắn nói, hắn bình tĩnh tự nhiên kéo cái ghế bên cạnh tới ngồi xuống: "Nắn xương rất đau, vừa rồi em ngất xỉu còn nhíu mày một cái, tôi cũng không biết rốt cuộc sao em phải như vậy."
"Không đau, cảm ơn Nhị gia." Thương Vân Tú nhúc nhích mắt cá chân phải mới phát hiện nơi đó bị quấn băng vải, cảm giác không đau mà là ngứa.
"Không đau là được, em yên tâm ngủ một đêm, tôi trông chừng em." Phó Vinh Khanh nói rất nghiêm túc, dáng vẻ như không phải đang đùa. Hắn bắt chéo chân dựa vào thành ghế, trông hệt như mấy kẻ du côn.
Sau khi trái lo phải nghĩ, Thương Vân Tú vẫn quyết định mặc kệ người kia.
Phó Vinh Khanh có thể nói lời ngon ngọt với y như vậy, hơi suy nghĩ một chút cũng biết là vì cái gì. Hai chữ tình yêu treo trên miệng chẳng qua là trò vui để dỗ người, Thương Vân Tú sẽ không bao giờ tin.
Trước mắt những chuyện liên quan đến Hồng Cẩm Văn, y không thể dây vào. Mà Phó Nhị gia gia nghiệp lớn, y cũng không thể chọc vào. Thời gian bị bệnh đã khiến y rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Y không muốn nói chuyện, thế là giả vờ ngủ.
Phó Vinh Khanh cũng cứng đầu, có nhà không về lại ở bên cạnh trông chừng y cả đêm. Cả đêm này hắn không làm chuyện gì khác, chỉ trông chừng y. Lúc truyền nước xong cũng không gọi y tá mà tự rút kim truyền, tay nghề khá chuyên nghiệp.
Thương Vân Tú thầm chậc lưỡi, giả vờ ngủ rất khổ, không dám động đậy chút nào, chân cũng tê rần. Cũng may uống một liều thuốc, sau đó thuốc có tác dụng lên y ngủ thiếp đi thật.
Trời tờ mờ sáng nghe thấy tiếng động trên hành lang, Thương Vân Tú nghiêng người nhìn, thì ra là Phó Vinh Khanh sau người đưa đồ ăn sáng đến, nói rất nhiều thứ y phải kiêng.
Thương Vân Tú nhìn lên trần nhà ngẩn người, nhịn không được oán thầm, ai muốn xem Phó Vinh Khanh là đối thủ thì nhất định sẽ thua rất khó coi. Người này không có giới hạn, có kiên nhẫn, hắn không cần dùng bạo lực, chuyên mua chuộc lòng người…
Quá độc ác.
"Tỉnh rồi à?" Phó Vinh Khanh đi vào thấy y đã mở mắt thì hỏi.
Sau khi đo nhiệt độ nhiều lần trong đêm, đến rạng sáng Thương Vân Tú đã hạ sốt.
Hắn nói: "Tối qua đã kê đơn thuốc cho em rồi, em không tiện mang về nên tôi đã dặn Đường Dật mang sang khách sạn cho em. Ăn sáng xong tôi sẽ đưa em về, hai ngày nay chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Cảm ơn cậu Phó, không cần anh đưa tôi về đâu." Thương Vân Tú ngồi xuống, nhẹ nhàng động đậy mắt cá chân, y muốn mang giày thì nhất định phải tháo băng ra.
"Đừng nhúc nhích." Phó Vinh Khanh ngăn động tác của y lại, tháo nút thắt trên băng vải ra, nói: "Cứ tháo ra là không được, đúng lúc tôi thay thuốc cho em luôn, quấn ít đi một lớp là được."
"Sao anh lại biết những thứ này?" Thương Vân Tú nhìn bông cầm máu được dán trên tay, lại nhìn Phó Vinh Khanh cẩn thận tháo băng vải, trong lòng thật khó chịu.
"Bệnh viện này là do tôi mở, em nói xem sao tôi lại biết?" Phó Vinh Khanh cúi đầu, dùng một cái kéo cắt chút vải bị dính trên da ra. Hắn lau qua một lần rồi thoa thuốc mỡ lên chỗ bị thương.
Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn lên rồi xoa xoa, Thương Vân Tú nhiều lần muốn nói lại thôi, sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy nhiệt tình của hắn thì nuốt ngược lời từ chối vào.
"Nhưng mà, tôi chỉ biết một chút thôi." Phó Vinh Khanh nói đùa: "Em cũng đừng bệnh nặng, nếu không sau khi gây mê biết tôi là bác sĩ phẫu thuật, em sẽ bị dọa chết khiếp đấy."
Phó Nhị gia đi du học hai năm, chẳng lẽ là học y? Thương Vân Tú không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Chuẩn bị xong những thứ này, bữa sáng cậu Phó mua cũng đã tới, một bát cháo loãng, hai cái trứng luộc và một phần tàu hủ ngọt.
Thương Vân Tú chỉ nhìn chứ không nhúc nhích, Phó Vinh Khanh cầm thìa khuấy cháo cho nguội, hỏi: "Em sợ trong cháo có độc hay muốn Nhị gia đút em ăn?"
"Không có độc sao?" Thương Vân Tú thuận miệng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!