***
Không có gối đầu Thương Vân Tú không ngủ được, trong lòng nhớ nhung suốt cả ngày, cũng không thể mặc kệ người ta như thế. Y đứng dậy khỏi giường, lần mò trong bóng tối đến phòng khách tìm người.
Có lẽ Phó Vinh Khanh nghe thấy tiếng động, hắn quay lưng ra cửa, kéo chăn lên cao trên đỉnh đầu. Cứ nhìn bóng lưng này là biết ngay hắn tức đến mức nào.
"Nhị gia?"
Thương Vân Tú lượn quanh một vòng, đến bên đầu kia của giường vén chăn lên rồi chui tọt vào lòng của Phó Vinh Khanh. Được một cơ thể ấm áp bao trọn, Thương Vân Tú thấy rất thỏa mãn, đưa tay ôm ngang hông hắn: "Hôm nay trên đường trở về bị gió thổi, rất lạnh, lúc ấy em đã muốn Nhị gia ôm em như thế này rồi."
Phó Vinh Khanh không để ý đến y nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy y ra.
"Anh nói xem đã vào xuân rất lâu rồi, sao vẫn lạnh thế nhỉ?" Thương Vân Tú ngước cằm, chân cũng dán vào đùi hắn cọ xát: "Nhưng mà gió lớn rất thích hợp để thả diều, chúng ta cùng đi đi, em cũng muốn thả."
"Thả diều?" Phó Vinh Khanh hừ một tiếng, mỉa mai nói: "Người còn chẳng gặp được, sao có thể cùng nhau chơi thả diều? Tôi chỉ đang mơ mộng hão huyền thôi."
Thương Vân Tú nén cười, có đôi khi y cảm thấy Phó Vinh Khanh thật thú vị, thế nhích tới hôn lên mặt hắn, hôn dần sang môi: "Nhị gia, sao anh không ôm em."
Thương Vân Tú gối đầu lên cánh tay hắn nhưng sau lưng trống rỗng không có ai ôm y, y không quen: "Vừa nãy anh nói gì mà em bài xích anh chạm vào em? Câu này khiến em đau lòng đấy..."
"Tôi thì sao? Tôi không đau lòng chắc?" Không hiểu sao Phó Vinh Khanh lại thấy uất ức, hỏi ngược lại y.
"Tim anh ở chỗ em mà, em sẽ bảo quản giúp anh." Thương Vân Tú kéo tay hắn lại khoác lên ngang eo mình: "Nhị gia, hôm nay em bị ngã. Eo bị trật, đầu gối rách da, đau lắm."
Nói xong y vùi đầu vào vòng tay của Phó Vinh Khanh, ngửi mùi hương khiến bản thân yên tâm, chỉ chốc lát sau là ló đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Anh ôm chặt em..."
"Ngã thật à?"
Phó Vinh Khanh nhấn mạnh điểm ấy, hắn đưa tay lần mò bật đèn trên đầu giường, sau đó quay lại vén chăn lên, khẽ cuộn ống quần ngủ của Thương Vân Tú lên.
Thương Vân Tú rụt lại, mắt cá chân bị hắn nắm chặt, khống chế không cho y tránh.
"Ui..." Quả nhiên hắn nhìn thấy một mảng da bị tróc ra, vẫn chưa được xử lý, khi tắm còn ngâm nước làm nó hồng hồng sưng lên, nếu không chịu khử trùng thì thể nào cũng sưng to rồi có mủ.
"Sao lại ngã?" Phó Vinh Khanh nghi ngờ liếc y một cái, cuốn cả ống quần còn lại lên, cũng tìm thấy một vết thương gần giống ở cùng vị trí.
Phó Vinh Khanh lại kéo tay y qua xem, bàn tay cũng bị trầy da, hẳn là ngã nhào cả người xuống đất.
"Em nói em đến chỗ Hoa Ngũ, kết quả là ngã bị thương?" Giọng Phó Vinh Khanh trầm xuống, nói: "Ngày mai tôi sẽ tìm hắn ta tính sổ."
"Đừng!"
Thương Vân Tú ngăn cản quá nhanh, đến khi phản ứng lại thì y cũng muốn bật cười.
Thế là Phó Nhị gia lại nghĩ rõ ràng, đi tới chỗ Hoa Ngũ là Thương Vân Tú nói bậy nói bạ. Hắn thở phì phì xuống giường lấy hòm thuốc, lúc xử lý vết thương còn không thèm nhìn Thương Vân Tú.
Xử lý vết thương xong nằm xuống, Thương Vân Tú biết rõ rồi còn cố hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Phó Vinh Khanh kéo gối đầu đi, lúc này hắn định ra ghế sofa ngủ.
Thương Vân Tú sao có thể để hắn chịu ấm ức, muốn ấm ức thì cả hai cũng phải ấm ức cùng nhau. Y cũng đi theo hắn ra khỏi phòng khách, chen ra một chỗ nhỏ cho mình trên ghế sofa: "Vinh Khanh, em thành thật khai báo, anh đừng tức giận."
"Tôi không nghe."
"Anh nghe."
"Không nghe." Phó Vinh Khanh bịt lỗ tai.
Thương Vân Tú bá đạo hôn hắn, chỉ chốc lát sau đã từ chủ động thành bị động, áo ngủ còn bị vò nhàu nhĩ. Thương Vân Tú nghĩ đêm nay cứ dứt khoát làm càng một chút, đừng kiềm chế làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!