***
Không có gì cần xử lý nên cuộc sống trôi qua khá nhàn tản. Nhưng hết lần này đến lần khác Thương Vân Tú lại là một người không thể ngồi yên, nghĩ đến không có việc gì làm nên muốn về Tứ Lâm Công quán ở với người nhà mấy ngày.
Nhị gia là người đầu tiên không đồng ý, nửa đêm còn thổi gió bên gối, nhưng thổi kiểu gì cũng vô dụng thôi, vợ vẫn trở về.
Thương Vân Tú về nhà cũng không rảnh rỗi, y luyện thư pháp cùng với Tiền Thế Nguyên, ông ấy rất nghiêm khắc, mu bàn tay cũng bị đánh đỏ lên.
Sau đó lại đi xem Từ Mẫn Thanh đánh mạt chược với bạn tốt, Từ Mẫn Thanh vừa đánh vừa dạy y. Bà ấy tiếc nuối nói, chung quy bà ấy chưa thấy nhóc ngốc nào hơn nửa ngày vẫn chưa học được cách đánh.
Cuối cùng Thương Vân Tú thảo luận cách đóng gói và tên gọi của những loại rượu mới trong bữa tiệc, đến chủ đề này, y miễn cưỡng cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc đó Nhị gia đã đến đón người mấy lần, lần nào cũng bị Tiền Thế Nguyên mời đi nói chuyện phiếm, ăn cơm tối xong lại khách sáo tiễn người về nhưng Thương Vân Tú thì ở lại.
"Ông cụ Tiền à, nói thế nào thì cháu với ngài cũng xem như bạn bè, nào có ai đối xử với bạn bè như thế?" Hôm nay đuổi thế nào Phó Vinh Khanh cũng không đi, đứng trước cổng chơi xấu: "Hôm nay ngài nhất định phải trả Tú Tú lại cho cháu, mấy ngày rồi y không về nhà, còn ra thể thống gì chứ?"
"Cậu nói thế này mới không ra gì đấy? Lương Trạch đã gả vào nhà họ Phó các người rồi hay sao?" Tiền Thế Nguyên không nghe vào câu nào cả, bắt chước hắn chơi xấu, lắc đầu nói: "Lương Trạch nhà chúng tôi ở chỗ cậu bao lâu, nó mới về nhà ba ngày cậu đã tới đón, cậu tự suy nghĩ xem có công bằng không?"
"Cái gì Trạch cơ? Lương gì mà Trạch, y là Thương Vân Tú, Thương! Vân! Tú! Của! Cháu!" Phó Vinh Khanh thừa dịp ông cụ không chú ý bèn xông vào. Hắn chạy lên lầu tìm người vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ.
Thế là hắn lại tiếp tục thổi gió bên gối ở Tứ Lâm Công quán.
Thương Vân Tú chạm phải mồ hôi trên trán hắn, tìm khăn giấy lau đi: "Đã trễ như vậy rồi, chẳng hiểu anh cứ kiên trì làm gì." Y tìm quần áo nhét vào tay Nhị gia: "Tắm rửa đi, đêm nay ngủ lại đây."
Phó Vinh Khanh nhanh chóng tắm rửa rồi chui vào chăn của y: "Sáng mai cùng nhau về nhé."
"Em ở đây... Nửa tháng nữa nhé?" Thương Vân Tú lặng lẽ nhẩm tính trong lòng, rốt cuộc nửa tháng có đủ không nhỉ? Mấy ngày nay y chơi bời đến mụ mị cả đầu óc, không thể tiếp tục chậm trễ nữa. Y phải đi tìm ngài Tống thương lượng chuyện đã bàn trước đó.
Học hí ấy mà, cho dù chỉ học sơ sơ thì cũng không phải ngày một ngày hai là thành được.
"Nửa tháng?" Trong lòng Phó Vinh Khanh không ngừng kêu khổ: "Nửa tháng à, mười ngày thôi!"
"Chỉ là không ở biệt thự Dương Lâm chứ đâu phải là không gặp anh!" Thương Vân Tú ôm hắn một cái: "Gần đây Nhị gia cũng đang bận, bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, chờ anh làm xong việc em sẽ trở về."
"Tôi không đồng ý!"
"Cũng đâu phải nửa tháng không gặp nhau, chỉ là không ngủ cùng nhau thôi." Thương Vân Tú nói: "Buổi tối nếu anh muốn ngủ cùng thì đến đây cũng được."
Kết quả là dù Phó Vinh Khanh có cố gắng thế nào cũng không thể đón Tú Tú về được. Nhà họ Tiền là cha mẹ tái sinh của y, hắn có thể hiểu được, nhưng chiều hôm sau hắn lại tới.
Nào ngờ Tú Tú đã ra ngoài, Tiền Thế Nguyên cũng không biết, cứ cho là y về biệt thự Dương Lâm.
Nhưng Phó Vinh Khanh từ biệt thự Dương Lâm đến đây mà!
Thương Vân Tú đi đến Lê viên từ sớm, học hành khổ cực đến tận đêm khuya, về được nửa đường lại bị Nhị gia bắt cóc về biệt thự Dương Lâm.
Ngày đầu tiên học hành vất vả đến mức người vừa mệt vừa buồn ngủ, Thương Vân Tú rửa mặt xong là nằm xuống ngay. Phó Vinh Khanh muốn hỏi gì cũng không hỏi được, cho là hôm sau người kia về nhà sẽ tốt hơn. Nào ngờ suốt cả tuần lễ Tú Tú đều đi sớm về trễ, trở về không hề làm gì, rửa mặt xong là đòi đi ngủ.
Xem ra không giống lừa người, y mệt thật.
Thật sự không nhịn nổi nữa, Phó Vinh Khanh chui vào ổ chăn khều người ta tỉnh lại. Thương Vân Tú vốn sợ hắn hỏi, nơm nớp lo sợ suốt một tuần, lúc này thật sự không muốn đối mặt, y giả vờ còn buồn ngủ, vờ ngu ngơ với Phó Vinh Khanh.
"Mở mắt ra, nhìn tôi này." Phó Vinh Khanh dùng tay chống mí mắt của y lên, đối phương không chịu mở mắt thì hắn bóp mặt tiếp tục lắc: "Thương Vân Tú, tôi biết em tỉnh rồi."
Thương Vân Tú mở hé mắt ra, mỏi mệt ngáp một cái, cuộn chăn ôm lấy Phó Vinh Khanh: "Nhị gia, ngủ đi."
"Không ngủ." Phó Vinh Khanh lạnh lùng từ chối.
"Vậy em muốn ngủ." Thương Vân Tú siết chặt chăn trên người, nằm im thin thít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!