Chương 8: Nhị gia đừng nói đùa

***

Thật ra dù là bạn gái Phó Vinh Khanh cũng không cảm thấy gì, nhưng nói chuyện vợ chưa cưới này ra là để làm Thương Vân Tú thấy ngại thôi.

Hắn nhìn Thương Vân Tú không chớp mắt, cũng không biết có phải là ảo giác không, đôi mắt đẹp của y khẽ chớp, hàng mi dài rung động, vẻ lạnh lùng ngụy trang biến mất, chỉ còn lại sự điềm đạm đáng yêu. Chớp mắt này đã khiến Phó Nhị gia bắt được một chút cảm xúc cô đơn thoáng qua.

Chút cô đơn ấy khiến Phó Vinh Khanh cảm thấy bối rối, hắn nghĩ thầm, cho dù hai người này không phải bạn bè thì cũng có chút tình cảm với nhau.

Thương Vân Tú không đáp lời, chủ đề vốn nên dừng ở đây nhưng trong lòng Phó Nhị gia ngứa ngáy, quyết nắm lấy không tha.

"Em buồn sao?" Nhị gia là người chu đáo, hắn ra vẻ khéo hiểu lòng người nói: "Xem ra là cô Lâm thích em. Vậy phải làm sao đây, tôi là chính nhân quân tử, không có ý dùng gậy đánh uyên ương." Hắn thở dài một hơi, giống như khó nghĩ lắm.

"Cậu Phó hiểu lầm rồi, cô Lâm… Cô Lâm cũng không phải là bạn bè." Thương Vân Tú không kiêu ngạo không tự ti nói hết câu, còn nhắc nhở: "Dù có thế nào, cô Lâm cũng là một cô gái chưa chồng, Nhị gia nói đùa cũng phải có mức độ. Đừng lấy danh dự của người ta để nói trong cơn nóng giận."

"Tôi đâu có nói đùa, tự em hỏi Lâm Uyển Quân xem." Phó Vinh Khanh nói: "Nếu như cô ấy thật sự thích Tú Tú, quan hệ giữa chúng ta sẽ phức tạp lắm."

"Anh…" Thương Vân Tú che miệng ho khan, chóp mũi mướt mồ hôi, y nóng đến mức kéo hết chăn trên người ra, nói: "Nhị gia đừng nói đùa. Nếu như không còn chuyện khác…"

Phó Vinh Khanh ngắt lời y: "Tú Tú đọc báo hôm nay chưa?"

"Vẫn chưa kịp đọc." Thương Vân Tú cau mày, khăn trên trán nóng lên, chạm vào người không thoải mái, y lấy nó xuống.

Phó Vinh Khanh tự nhiên nhận lấy, nhúng nó qua nước lần nữa, vắt khô rồi cẩn thận rẽ mái tóc ướt của y ra, sau đó mới đắp khăn mới lên cho y.

"Yếu ớt quá. Tôi thật sự không ngờ sức khỏe của em lại yếu như vậy, chẳng phải chỉ bơi trong sông một hồi, sao về lại sốt thành thế này? Có gọi bác sĩ đến khám chưa, thuốc đâu? Em đã uống chưa?"

"Tôi không sao." Thương Vân Tú không muốn nói mấy việc này với hắn, chủ động hỏi: "Hôm nay báo đăng cái gì mà khiến Nhị gia phải tự đến đây tìm tôi vậy?"

"Khoan hãy nói chuyện này, tôi hỏi em đã khám bác sĩ chưa?" Phó Vinh Khanh đưa tay chạm vào mặt y: "Nóng quá, tôi thấy em không muốn sống nữa đấy."

"Đừng có nói linh tinh, đổ mồ hôi là ổn thôi." Thương Vân Tú nằm nghiêng, tránh ánh mắt của hắn, rụt đầu vào trong chăn, khăn cũng rơi xuống.

Phó Vinh Khanh chậc một tiếng, vòng tay qua eo y, đỡ y ngồi dậy: "Xe của tôi ở dưới lầu, tôi đưa em đi bệnh viện."

"Không cần." Thương Vân Tú hơi chống cự nhưng không đáng kể, y đẩy tay hắn ra: "Tôi uống thuốc hạ sốt rồi, không cần đi bệnh viện. Nhị gia đừng giả vờ làm người tốt, tôi không biết ơn anh đâu, cũng đừng mơ tôi sẽ báo đáp."

"Em xem em kìa, bình thường trông mềm mại mà sao bệnh rồi lại miệng mồm sắc bén thế, cái miệng này thật sự quá vô tình." Phó Vinh Khanh không ép buộc y, buông lỏng tay, hỏi: "Em sợ Hồng Cẩm Văn biết hay sợ người của đồn cảnh sát biết?"

Thương Vân Tú như bị hắn nắm được thóp, không phủ nhận được, thế là không nói lời nào cũng không để ý tới hắn.

Phó Vinh Khanh đi qua nhặt áo khoác trên kệ áo lên, bọc lên người Thương Vân Tú, hắn cúi người xuống cười nói: "Bệnh viện kia là bệnh viện tư nhân của nhà họ Phó, người em sợ dù có bản lĩnh đi nữa cũng không tra được người của tôi đâu, đúng không?"

"Nhị gia có ý gì?" Thương Vân Tú cảnh giác nhìn hắn, trực giác rằng Phó Vinh Khanh đang nói nhảm, y sẽ không mắc mưu đâu.

"Có ý gì sao?" Phó Vinh Khanh chỉ vào chân y, nói: "Chắc bị trật khớp rồi, để bác sĩ nắn lại cho em." Hắn nói xong thì ngồi xuống, phớt lờ ánh mắt nghi ngờ của Thương Vân Tú, khuyên nhủ: "Tú Tú, em nghe lời đi. Cái chân này bỗng nhiên không nhấc nổi, không dễ lấy cớ, Nhị gia thương em, nhận lòng tốt của tôi đi."

"Phó Vinh Khanh…" Thương Vân Tú nắm lấy góc chăn, mệt mỏi thở dài: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng, đừng làm như thế. Anh muốn chứng cứ mua bán vàng giả, tôi có thể…"

"Cần thiết." Phó Vinh Khanh không đợi y nói xong đã trùm áo khoác cho y, còn cởi áo của mình ra che lên mặt y, lôi người từ trong chăn ra, ôm chặt: "Đừng sợ mà, tôi sẽ lặng lẽ mang em ra ngoài, ai dám nhìn tôi móc mắt người đó "

"Phó Vinh Khanh…" Thương Vân Tú bị sốt đến mơ màng, giọng nói mềm mại hơn: "Anh thật kỳ lạ…"

"Kỳ lạ chỗ nào? Tôi nổi tiếng tốt bụng, chờ chúng ta thân quen rồi, Tú Tú sẽ hối hận đến xanh ruột." Phó Vinh Khanh cúi đầu, nhìn cái cằm mượt mà của y lộ ra giữa khe áo khoác, nói: "Em sẽ hối hận vì sao không đối tốt với tôi sớm hơn."

Thương Vân Tú bị hắn chọc giận đến bật cười, lòng kiêng dè khi nãy không hiểu sao lại thả lỏng, thần kinh cũng bớt căng thẳng hơn. Y vô cùng buồn ngủ, khẽ dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Phó Vinh Khanh vừa đi vừa hỏi: "Hồng Cẩm Văn ra khỏi thành, mấy cái tên ăn không ngồi rồi kia không rảnh giám sát em đâu."

"Đừng thăm dò tôi, tôi không nói cho anh nghe đâu." Thương Vân Tú thấy phiền, cố ý nói: "Ôm chặt quá, tôi không thở nổi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!