Chương 7: Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi

Một đêm trôi qua, chuyện đêm qua đồn cảnh sát bị trộm đã được đưa lên báo và lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Phó Vinh Khanh tỉnh dậy đã là qua buổi trưa, ngoài cửa sổ có tiếng sấm, đám mây đen thật lớn hạ thấp xuống. Đoán chừng cơn mưa đầu mùa thu sắp đến.

Hắn xuống lầu liếc nhìn tờ báo trải rộng trên bàn trà và Phó Vinh Thành đang chuẩn bị đi ra ngoài. Anh ta mặc vest thắt cà vạt, chỉn chu từng chút một.

Phó Vinh Khanh rót cho mình một ly nước sôi để nguội, uống nửa ly rồi đặt sang một bên, sau đó nhìn tờ báo có ba chữ "Đồn cảnh sát" được in đậm, vươn tay kéo tờ báo lại để đọc.

"Cha nói mấy ngày nay tốt nhất anh nên ở yên trong nhà, đọc sách viết chữ gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được ra khỏi cổng Tam Cảnh viên." Tuy Phó Vinh Khanh nói chuyện nhưng mắt vẫn không dời đi, lướt xem qua qua nội dung trên tờ báo.

"Cha nói lúc nào?" Phó Vinh Thành hết sức tập trung đeo đồng hồ, dành thời gian nhìn em trai mình: "Cô Lâm không muốn tới nhà chúng ta, nên anh đi xem..."

Anh ta dừng lại trước khi nói hết câu.

Phó Vinh Khanh chờ mãi nhưng không nghe được đoạn tiếp theo, lúc này mới tò mò giương mắt nhìn thì thấy mẹ mình là Bạch Tri Thu đang đi về phía này với nét mặt nghiêm nghị.

Sườn xám màu xanh đen thêu hoa, được cắt vừa đúng đến mắt cá chân. Vào thu, bà còn khoác trên vai chiếc áo choàng mỏng cao cấp màu vàng nhạt. Mái tóc uốn xoăn được bà búi gọn gàng phía sau đầu, trang trí thêm hàng kẹp ngọc trai, từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất lịch sự đoan trang.

Vốn tưởng rằng Bạch Tri Thu đến đây là muốn thúc giục anh trai mình, ai ngờ bà lại đi thằng tới cạnh hắn rồi ngồi xuống, không nói lời nào, hai cô hầu gái đi theo sau cũng im lặng cúi đầu.

Lúc chú ý của Phó Vinh Khanh rời khỏi tờ báo, rót một ly nước cho Bạch Tri Thu: "Mẹ uống nước nhé?"

Phó Vinh Thành lại có vẻ không nhận ra điểm gì khác thường, anh ta vuốt phẳng nếp nhăn đến bộ vest, quay đầu lại nói: "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến."

Bạch Tri Thu thong thả nói: "Con ngồi xuống."

"Ồ." Phó Vinh Thành liếc nhìn ghế sofa, yên lặng bước tới ngồi xuống bên cạnh em trai.

Hai anh em đều mang tâm sự riêng, có vẻ lơ đãng. Phó Vinh Khanh gấp tờ báo lại hai lần rồi hỏi: "Cha con chọc mẹ giận à?"

Bạch Tri Thu nhỏ giọng dặn cô hầu sau lưng mang đồ ăn mới nấu từ phòng bếp lên, sau đó bà quay lại nói với Phó Vinh Khanh: "Con bé nhà họ Lâm không muốn theo mẹ về Tam Cảnh viên, cha con không vui, trách mẹ không chân thành mời người về."

Phó Vinh Khanh nghe vậy thì vội đổ thêm dầu vào lửa: "Đây là cha không đúng rồi, người ta không đến, có liên quan gì đến mẹ."

"Thật sao?" Bạch Tri Thu sờ vòng ngọc trên tay: "Mẹ còn tặng cả chiếc vòng này, thứ này chỉ truyền cho con dâu nhưng nói sao cô Lâm cũng không chịu nhận. Đã đến nước này rồi, còn muốn mẹ chân thành thế nào nữa?"

"Mẹ đừng tức giận, cha con không đúng, mẹ đừng nóng giận làm gì." Phó Vinh Khanh an ủi người giống như dỗ cô gái nhỏ.

Phó Vinh Thành nói: "Mẹ, mẹ trực tiếp đưa vòng tay cho người ta, chẳng phải là dọa người ta sợ rồi sao?"

Sắc mặt Bạch Tri Thu tối sầm lại, chẳng hơi đâu giả vờ ấm ức nữa. Phó Vinh Khanh vỗ vào chân anh trai mình, ra hiệu anh ta nói chuyện vụng về thì ngậm miệng lại.

"Tóm lại là mẹ đã đồng ý với chú Lâm của con là sẽ chăm sóc người ta thật tốt. Con ăn cơm xong thì đến Tường Nhạc Hối xem thử cô Lâm thế nào, chuyện sau đó từ từ tính tiếp." Bạch Tri Thu nói: "Không có chuyện ép gả ép cưới, chỉ cần một người không muốn thì mối hôn sự này chấm dứt. Cô Lâm ấm ức chẳng lẽ con không ấm ức sao?"

"Con sẽ gặp, ăn cơm xong con đi ngay, mẹ bớt giận." Phó Vinh Khanh duỗi lưng một cái, nhích về phía Bạch Tri Thu, cố ý dùng bả vai đụng đụng vai bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ đừng nghĩ con không biết, mẹ cũng không vui khi còn cưới cô Lâm."

Bạch Tri Thu vội vàng đưa tay lên bịt miệng hắn: "Nói nhỏ một chút, đừng để cha con nghe!"

Phó Vinh Thành ở bên cạnh nghe vậy nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ như vậy, mặc dù cô Lâm làm ca sĩ ở Tường Nhạc Hối nhưng cô ấy khác những cô gái không có chính kiến..."

"Con im miệng đi." Bạch Tri Thu lườm anh ta một cái: "Hôm nay con đừng hòng ra ngoài, mẹ sẽ ở nhà trông chừng con."

"Mẹ..." Phó Vinh Thành ỉu xìu, nhìn đồng hồ: "Con sẽ đi tới Tường Nhạc Hối với Vinh Khanh, trừ cái đó ra con không đi đâu hết, được không?"

"Không được."

Phó Vinh Thành dùng khuỷu tay huých Phó Vinh Khanh, liếc mắt ra hiệu cho hắn. Phó Vinh Khanh vốn định lơ đi nhưng nghĩ lại một mình hắn đi gặp con gái người ta cũng khá lúng túng, thế là lên tiếng nói tốt cho anh trai mình.

Bạch Tri Thu dù không vui lòng nhưng vẫn đồng ý, bà ăn cơm cùng hai anh em rồi tránh mặt Phó Vinh Thành, lặng lẽ vào thư phòng với Phó Vinh Khanh.

"Tối qua con đi đâu?" Bạch Tri Thu hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!