***
Thương Vân Tú cũng không trông cậy vào việc Phó Vinh Khanh sẽ nghe lời mình, mấy phút sau y nghe thấy tiếng đóng cửa, đoán chắc rằng người này bỏ y đi trước.
Y không quá quan tâm, chỉ buồn bực nằm một hồi rồi vén chăn lên tìm quần áo mặc vào. Tìm một lúc lâu y mới thấy mấy mảnh vải ướt rách te tua bên dưới lớp chăn, cho dù mặc vào cũng không che được gì.
"Đồ khốn!"
Thương Vân Tú xoa mí mắt rồi tiện tay ném quần áo đi, y từ từ hít thở để ổn định cảm xúc, âm thầm cân nhắc xem tiếp theo nên làm như thế nào.
Y nhất định phải thần không biết quỷ không hay trở về Tường Nhạc Hối trước khi trời sáng, nếu không sẽ bị Hồng Cẩm Văn nghi ngờ. Nhưng bây giờ, y muốn ra khỏi cánh cửa này cũng khó…
Căn phòng cho khách này được trang trí xa hoa, không giống như phòng cho khách đến đây vui đùa, y còn chú ý thấy tủ quần áo bằng gỗ lim dưới giường của Phó Vinh Khanh còn đang mở một cánh.
Chẳng lẽ đây là phòng Phó Vinh Khanh hay ở?
Y khập khiễng bước xuống, muốn tìm một bộ quần áo thích hợp bên trong tủ, nào ngờ người ra ngoài khi nãy lại quay lại, Thương Vân Tú chưa kịp che người, bất ngờ bị nhìn thấy sạch sành sanh.
"..."
Phó Vinh Khanh cũng bất ngờ, bước chân của hắn khựng lại rõ ràng, ánh mắt tự nhiên rơi vào chỗ không nên nhìn, liếc qua rồi dời đi, bắt đầu nhìn gương mặt của Thương Vân Tú.
Trong lòng Thương Vân Tú hoảng loạn nhưng nét mặt lại tự nhiên không có chút gì bất thường, nghĩ thầm đều là đàn ông, che che giấu giấu lại thành kỳ quái.
Phó Vinh Khanh sải bước tới, ném quần áo đang cầm trên tay lên giường, chặn ngang bế người ta lên, ánh mắt cố ý đảo qua chỗ kia một chút rồi cười đầy ẩn ý nói hai chữ.
"Thật đẹp."
"Anh!"
"Nghĩ là tôi bỏ em lại à?" Phó Vinh Khanh cười như không cười nói: "Sao mà tôi bỏ được? Tay chân em ốm yếu, quần áo treo trong tủ không có bộ nào em mặc được cả, tôi mới cố ý xuống dưới tìm đồ cho em mặc. Không cảm ơn Nhị gia à?"
Thương Vân Tú mắt điếc tai ngơ, vừa ngồi xuống giường là lập tức đẩy tay hắn ra, y bò qua cầm trường sam lên mặc vào. Đừng nói là cảm ơn, đến liếc mắt cũng không liếc hắn cái nào.
Đương nhiên Phó Vinh Khanh nhìn ra y xấu hổ. Dù sao thì Thương Vân Tú càng bực mình, không vui, giận dữ bao nhiêu thì hắn càng phấn khích bấy nhiêu mà.
Chọc người ta thật sự rất vui vẻ.
Nhị gia cũng sẽ không mặc kệ, giả mù sa mưa giải thích: "Câu thật đẹp khi nãy của tôi là khen da em trắng như mỡ đông, trơn mềm đẹp mắt, vẫn giận à?" Phó Vinh Khanh ngồi xuống bên giường, chờ y cài cổ áo.
"Được Nhị gia khen sao có thể giận? Đồ vật mà được ngài khen, chắc chắn là bảo bối. Tôi vui lắm." Thương Vân Tú liếc hắn một cái.
"Bảo bối thì đúng là bảo bối, nếu không thì sao làm tôi mất hồn mất vía được."
Thương Vân Tú không để ý đến hắn, Phó Vinh Khanh không tiếp tục trò đùa nữa, hắn lấy một cái hộp sắt tròn nhỏ ném cho y: "Làm tan máu bầm, em bôi đi."
"Cảm ơn Nhị gia." Thương Vân Tú lạnh mắt mở ra, thoa qua loa mấy lần lên mắt cá chân rồi mang giày vào.
"Bây giờ không phải là lúc xuống giường, bọn họ còn canh giữ bên ngoài cổng." Phó Vinh Khanh nắm lấy mắt cá chân của y, lấy thuốc cao nhẹ nhàng xoa bóp cho y: "Sau đó nên xoa xoa một chút. Tú Tú, chúng ta nói mấy lời thật lòng nhé?"
"Lời thật lòng là lời gì?" Thương Vân Tú ôn hòa từ chối: "Không muốn nói, tôi rất mệt."
"Đây không phải là đang quan tâm em sao?" Phó Vinh Khanh nói thẳng: "Thật ra tôi rất tò mò, rốt cuộc là vì sao đêm nay đám người nhà họ Hồng biết chúng ta ở trong ngõ hẻm. Là người được Hồng Cẩm Văn tin tưởng nhất, em biết không?"
Vừa rồi Thương Vân Tú có nghĩ đến vấn đề này, người của đồn cảnh sát vừa đi người của nhà họ Hồng đã tới, không khỏi quá trùng hợp và đúng lúc. Có thể biết vị trí cụ thể và chuẩn xác như thế, chỉ có thể là do bên trong đồn cảnh sát có gián điệp.
Nhất thời Thương Vân Tú cũng ngẩn người, lông mày nhíu chặt lại với nhau. Phó Vinh Khanh ngước mắt lên chú ý tới nét mặt của y, hắn không hề nói gì mà chờ y tự hoàn hồn.
Mắt cá chân của Thương Vân Tú nhói lên, y bỗng rụt chân lại. Y không quen bị người ta đụng chạm thế này, dù động tác của Phó Vinh Khanh dịu dàng cũng khiến y bớt đau khá nhiều…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!